“Em thật độc ác.” Lục Mặc Trầm nói ra ba chữ, phân định rạch ròi.

Những người bên trong không lên tiếng.

Dù nói lưu loát tới đâu, anh cũng cười điên cuồng: “Nếu ngay cả con của anh ta em cũng có thể sinh, vậy em thắng rồi. Để trốn khỏi anh thì em có thể làm bằng mọi cách, đó không phải Vân Khanh của anh.”

Anh quay người, bước đi, giống như khi anh đến, từng bước vững vàng, từng bước trầm bổng vang dội, đế giày giậm mạnh.

Vân Khanh để tay trên nắm cửa, cô cúi người, ngồi xổm xuống đất, lực kéo của cánh tay khiến cô miễn cưỡng duy trì ý thức, sau khi nghe thấy tiếng bước chân mất hút của anh.

Anh tin rồi sao? Tin rồi chứ.

Như vậy rất tốt.

Sự yên tĩnh ngoài cửa phối hợp với màn đêm chìm xuống, vệ sĩ theo dõi đã trở về báo cáo, sau đó Cố Trạm Vũ mới lau vết máu nơi khóe miệng. Anh ta chống tay đứng dậy, bước tới gõ cửa.

Gõ một hồi lâu, anh ta mới dám đẩy ra. Cô ngồi bệt ở cửa và ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Cảm ơn anh, Trạm Vũ. Khiến anh bị tổn thương, tôi thật lòng xin lỗi.”

Cố Trạm Vũ ngồi xổm xuống, ánh mắt phức tạp: “Về việc này, ngay cả những tấm ảnh đó em cũng có thể chịu chụp. Anh hơi không hiểu, Khanh Khanh. Tại sao cứ nhất định phải khiến anh ta hiểu lầm đứa bé là con của anh?”



Ánh mắt của Vân Khanh bình tĩnh, nước mắt đọng đầy trong một giây, trong lòng vô cùng mệt mỏi: “Bởi vì tôi hiểu anh ấy. Tính kiêu ngạo sẽ không dễ dàng từ bỏ. Tôi không còn chịu được dây dưa. Tôi muốn triệt để, có thể chán ghét chính mình cũng khiến anh ấy chán ghét.”

Cố Trạm Vũ không nói thêm gì nữa.

Có lẽ, nói đứa trẻ đã bị mất và đứa trẻ là con của Cố Trạm Vũ, thì đều là ở một mức độ nào đó. Nhưng sau đó, không nghi ngờ thì có thể cắt đứt với anh.

Rốt cuộc không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng được sự vượt rào của một người phụ nữ, lo lắng người không may như Lục Mặc Trầm, máu lạnh như sói.

Cố Trạm Vũ đỡ cô đứng dậy đi đến bên giường: “Vậy em cũng nhớ đáp ứng điều kiện của anh mà sống tiếp. Anh sẽ lập tức kiểm tra một số nơi an toàn để che tai mắt, thích hợp sinh sống. Ở đó thì em có thể sinh con.”

Vân Khanh cúi đầu nhìn bụng của mình, cô sẽ không cần đứa bé.

Cô cũng không muốn rời đi, chỉ đồng ý kế hoạch khẩn cấp của Cố Trạm Vũ.

Tuy nhiên, sau lần định tự tử vào đêm hôm trước và cuộc đối đầu vừa rồi, cô cảm thấy cô đi cũng tốt. Trước tiên cô nên thoát khỏi thành phố bị thương, thoát khỏi xiềng xích, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn.

“Vậy thì anh mau chóng thu xếp đi Trạm Vũ, lấy hộ chiếu và vé máy bay cho tôi. Cảm ơn anh.”

Cố Trạm Vũ cười nhạo. Có vẻ cô muốn đi một mình ư?



Sao có thể như vậy? Anh ta chậm rãi gật đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Anh sẽ sắp xếp kín đáo và chu toàn, bảo vệ cho sự an toàn của em.”

Đến cổng bệnh viện, A Quan nhìn những hàng xe cảnh sát.

Còn sếp lớn lặng lẽ đứng trên bậc thềm, đám cảnh sát giơ súng lên khi họ bước xuống và đối mặt với anh một lúc lâu.

Nhìn người đàn ông như tượng điêu khắc một lúc lâu, quả nhiên không có động tĩnh gì, hai cảnh sát đặc nhiệm đi tới, đè bọn họ: “Lục Mặc Trầm, anh trốn tránh thẩm vấn mà còn đánh úp cảnh sát! Đưa về đồn công an!”

“Chủ tịch Lục? Chủ tịch Lục …...” A Quan đi theo phía sau, nhìn đầu tóc của người đàn ông, rồi nhìn lại tầng ba của bệnh viện.

Lục Mặc Trầm lên xe cũng không quay đầu nhìn lại. Anh lạnh giọng khiển trách: “Lên xe!”

Cuối cùng, A Quan nhìn lại ba tòa nhà, ngay cả người của cậu chủ Thiếu cũng bị sếp lớn rút đi, Đây thật sự là …... mặc kệ như vậy sao?

Tâm sự ngổn ngang, anh ta đi theo xe cảnh sát trở lại sở Công an.

Quý Tư Thần không còn ở đó nữa, sở Công an không còn cách nào khác là phải đưa sĩ quan đi. Tần Luật nói Quý Tư Thần đã vội vã đến thành phố B để áp tải Thiên Dạ.

Lục Mặc Trầm đã bị giam trong 12 giờ, trong thời gian đó Tần Luật đã hỏi A Quan tất cả các câu hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play