Vân Khanh lúc tỉnh lúc mê, vẻ mặt vô cùng bất an, hai tay nhúc nhích bên cạnh người như muốn bắt lấy thứ gì đó. Cô ấy rõ ràng đang trong cơn ác mộng.

Đại sư tỷ bấm máy theo dõi. Một lúc sau, Vân Khanh bắt đầu thở dốc.

Cố Trạm vũ ở bên ngoài hét lớn, kêu vệ sĩ đi đạp cửa.

Cô ta cúi xuống, vẻ mặt dịu dàng, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của Vân Khanh, nói rất nhỏ, “cô phải nhớ lấy, cô đau khổ như này là do Lục Mặc Trầm. Hôm nay, tin tức về cô bị khui ra trước mặt tất cả mọi người, khiến cô đau đớn khổ sở, không thể cứu vãn được. Nguyên nhân sâu xa vẫn là Lục Mặc Trầm. Cô phải hận cậu ta, hận thấu xương.”

“Hận anh ấy...Hận anh ấy...” Người nằm trên giường vô thức lặp đi lặp lại

“Muốn cứu vãn thì chỉ có cách dồn cậu ta vào chỗ chết. Giết cậu ta đi.”

“Giết....” Vân Khanh run bần bật.

Cô ta vỗ nhẹ an ủi Vân Khanh, nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, chậm rãi nhếch môi.

Ngay sau đó, cô ta lập tức ra ngoài.

Cố Trạm Vũ nhìn Vân Khanh hôn mê bất tỉnh, lạnh lùng nghiêng đầu nhìn về hướng người phụ nữ vừa rời đi, “cô đã nói gì với cô ấy?”



Đại sư tỷ không trả lời, giọng nói lạnh lùng căn dặn, “ngày mai cô ấy tỉnh dậy thì sẽ có người đến tìm cô ấy. Anh đừng có ngu ngốc chặn lại nữa!”

Cố Trạm Vũ nghe cũng như không, quay người vội vã đi vào phòng bệnh.

Tuy nhiên, số liệu hiện trên máy theo dõi vẫn ổn định. Cô thực sự đã hôn mê rồi. Người phụ nữ không hề làm gì cô, chỉ không biết cô ta đã nói gì với cô?

....

Trưa hôm sau, Vân Khanh dần dần tỉnh lại. Lần này, cô đã ngủ một giấc dài trong sự hỗn loạn.

Mở mắt ra thấy Cố Trạm Vũ vẫn ngồi trông ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang chớp của cô, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

Vân Khanh không động đậy, cổ họng không nói được thành tiếng.

“Vẫn ổn chứ?” Cố Trạm Vũ nhẹ nhàng thận trọng hỏi, sợ rằng cô sẽ quay trở lại trạng thái như lúc bị đả kích tối hôm qua.

Anh ta bấm chuông gọi bác sĩ tới.

Tiếp đó là kiểm tra sức khỏe.

Kiểm tra xong, tinh thần của Vân Khanh như đã tỉnh táo hẳn, chỉ là mắt còn hơi đờ đẫn và trông rất im lặng.



Lúc này, cảnh sát đã đợi cả buổi sáng ở bên ngoài phòng bệnh. Cuối cùng không chờ được thêm nữa, họ gõ cửa đi vào.

Vân Khanh nhìn thấy họ, ánh mắt run rẩy.

Cố Trạm Vũ ấn chặt tay cô, ánh mắt lắng xuống, khẽ nghiêng đầu nói, “cô ấy vừa mới tỉnh.”

“Chúng tôi biết. Anh Cố, mong anh hiểu cho. Vụ án có tiến triển mới, chúng tôi phải theo kịp tiến trình. Bác sĩ, tình hình bệnh nhân thế nào, có thể nói chuyện được không?“

Bác sĩ trả lời, “Đầu óc bệnh nhân khá tỉnh táo nhưng tinh thần suy sụp, không tiện hỏi những câu quá sắc bén hay nói chuyện lâu.”

Cảnh sát gật đầu, trong lòng cũng biết lựa, đi tới nhìn Vân Khanh. Hai người họ một nam một nữ, nữ công an hỏi chuyện Vân Khanh rất nhẹ nhàng, “Cô Vân, cô đừng sợ. Chúng tôi là nhân viên điều tra của sở công anh thành phố, phụ trách vụ án công trường. Chúng tôi muốn tìm hiểu về việc tối qua ở khách sạn Grand, trong bữa tiệc làm ăn có phát sinh một số tình huống bất ngờ.”

Mặt Vân Khanh tái nhợt, co quắp chân dựa vào đầu giường, tinh thần hơi chống đối.

Những người trong phòng bệnh đều bị yêu cầu ra ngoài. Cố Trạm Vũ cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài cửa.

Nam cảnh sát cũng bị nữ cảnh sát kêu ra ngoài. Không khí yên tĩnh thoải mái khiến đôi mắt của Vân Khanh không còn trốn tránh nữa.

Nữ cảnh sát kéo ghế ngồi xuống, mở sổ ghi chép ra, “Cô Vân, tối qua ở bữa tiệc có lộ tin về tổng giám đốc của Thịnh Thế, anh Lục Mặc Trầm sáu năm trước giam giữ một người phụ nữ. Lúc đó, phản ứng của cô là ngã ra đất không dậy được. Và sau khi anh Lục chạy đến bên cạnh cô, giọng nói cô khàn đi. Chúng tôi đã hỏi những người xung quanh, họ đều cho rằng cô chính là người phụ nữ trong bức ảnh. Cô có phủ nhận điều này không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play