Trong phòng bệnh, Vân Khanh vẫn đang hôn mê. Bác sĩ cứ đi ra vào liên tục.

Cố Trạm Vũ đề cao cảnh giác, chặn bên ngoài cửa phòng bệnh, gọi tất cả vệ sĩ của anh ta đến.

Người phụ nữ chầm chậm tiến lại gần, mặc đồ đen, trên đầu quấn một chiếc khăn màu đen, dáng người cao ngang Thiên Dạ nhưng dễ dàng nhận ra không phải nhân vật bình thường.

Sau lưng cô ta là hai bác sĩ tối hôm đó.

Cố Trạm Vũ dĩ nhiên không thể nào quên, chính ba người họ là người đã giúp Vân Khanh hồi phục trí nhớ.

Người phụ nữ mặc đồ đen này chính là đại sư tỷ mà Thiên Dạ lúc nào cũng nhắc tới.

Không ngờ cô ta lại xuất hiện vào lúc này?

Đối với Cố Trạm Vũ, anh ta không thể không làm vụ đổi chác với Thiên Dạ, lợi dụng thuật thôi miên của họ

Nhưng anh cũng hiểu rõ đám người của Thiên Dạ vô cùng nguy hiểm. Vì vậy không có nghĩa là anh ta dung túng cho đám người xuất quỷ nhập thần này.

Người phụ nữ đã bước đến trước mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào trong phòng bệnh.



Cố Trạm Vũ lạnh lùng hỏi, “Sao cô có thể tìm được đến chỗ này. Cô lại đến làm gì?”

Người phụ nữ mặc đồ đen thu lại ánh nhìn, đứng thẳng người, cười chế nhạo, “dĩ nhiên không phải đến tìm anh.”

Cố Trạm Vũ hiểu rõ mục tiêu của họ chính là Vân Khanh.

Quả nhiên! Lợi dụng được một lần thì không thể nào cắt đứt được mối quan hệ này.

Liên tưởng đến chuyện màn hình lớn phát tin chen vào ở bữa tiệc, Cố Trạm Vũ nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt sắc lạnh.

Người phụ nữ bình thản, lạnh lùng nói, “tình hình của cô ấy thế nào rồi?”

“Cô muốn như thế nào?” Cố Trạm Vũ căng mặt hỏi.

Lúc này, điện thoại trong tay Cố Trạm Vũ đã gọi được cho Giang Thành Vũ.

Cố Trạm Vũ quay mặt đi, hình như nghiến răng nghiến lợi nói, “Giang tổng, người sư tỷ xuất quỷ nhập thần này của Thiên Dạ là chuyện gì đây. Có phải anh đã nói cho cô ta biết địa chỉ của tôi không? Còn nữa, vụ màn hình trong bữa tiệc chiếu những hình ảnh của Vân Khanh có phải cũng là kế do mấy người bắt tay nhau cùng làm ra đúng không? Tại sao còn muốn hại cô ấy?”

Ở đầu dây bên kia, giọng Giang Thành Vũ lè nhè trong rượu, vô cùng uể oải, “ người sư tỷ này làm việc cho Thiên Dạ, gặp cô ấy giống như gặp Thiên Dạ, anh phối hợp là được. Mấy thứ tối nay trong bữa tiệc, chị ta làm rất tốt đó chứ. Nếu Vân Khanh không phát điên thật thì thực sự rất nguy hiểm cho chúng ta. Tối nay đúng là liều thuốc cực mạnh, phơi bày vết sẹo của cô ấy và Lục Mặc trầm trước đám đông thì dĩ nhiên sư tỷ có mục đích của chị ấy. Vẫn là câu nói đó, anh phối hợp là được. Đối với anh mà nói thì cuối cùng vẫn là có lợi, anh hiểu chứ?”



Cố Trạm Vũ nhíu đôi lông mày tà ác, “các người muốn làm hại cô ấy, tôi cũng có cách khiến các người không làm tiếp được nữa!”

Giang Thành Vũ cười nhạo, “đừng có chửi thề nữa, vụ án ở công trường chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ là người thích xem náo nhiệt thôi. Bộ mặt của Lục Mặc Trầm khiến tôi thấy ghét. Biết cục cưng của anh như con búp bê sứ bị vỡ, vậy thì anh hỏi sư tỷ thử xem, cũng chẳng phải tôi muốn xơi vợ cũ của anh.”

Tút tút, anh ta cúp máy rồi.

Cố Trạm Vũ nghe đi nghe lại. Bữa tiệc tối nay dường như không liên quan lắm tới Giang Thành Vũ. Anh ta chẳng qua chỉ là gặp chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ mà thôi.

Sau khi cuộc gọi bị gián đoạn, đại sư tỷ nói tiếp, “Cô ấy sắp tỉnh dậy. Cơ hội tới rồi, anh tránh ra, tôi vào đó một phút là xong.”

“Tôi sẽ không cho cô lại gần cô ấy!” Cố Trạm Vũ nhìn cô ta chằm chằm.

Cô ta lạnh lùng cười, “Tôi cũng không phải muốn giết cô ấy, cậu cút ra!”

Cô ta mất kiên nhẫn, đưa móng vuốt sắc như đại bàng cào phía sau. Cố Trạm Vũ né người. Cô ta hành động nhanh như chớp, đã xông vào được bên trong phòng bệnh.

Bác sĩ ở bên trong bị dọa hết hồn. Sau đó bị cô ta đuổi hết ra ngoài.

Phòng bệnh bị khóa trái ở bên trong. Cố Trạm Vũ giơ chân đạp cửa nhưng không mở được. Anh ta vội vàng chạy qua phía cửa kính trong suốt, giương mắt nhìn cô ta đi đến bên cạnh giường bệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play