Vân Khanh dùng khuỷu tay chống đỡ mép bàn, chống đỡ cơ thể mệt mỏi, ánh mắt rơi vào yên lặng cực độ, nụ cười dịu dàng như đang cười nhạo chính mình: “Tôi không thể từ bỏ, chuyện đáng hoàn thành tôi sẽ hoàn thành. Hoàn thành rồi thì không bận tâm nữa, vậy, được rồi.”

Cô nói không liên tục và giọng rất trầm. Tô Gia Ngọc lúc đầu không nghe rõ nên cũng không hiểu.

Đợi cô ấy bắt kịp lời nói, sau đó nhìn đến ánh mắt của cô, trong lòng Tô Gia Ngọc nhất thời kinh ngạc, nhưng từ trong đôi mắt đờ đẫn dường như cũng không nhìn thấy được gì.

Vân Khanh đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi, không cho Tô Gia Ngọc cơ hội để nói thêm hay hỏi bất cứ điều gì.

Vào đêm muộn, bệnh viện Bắc Nhân.

Trong phòng lớn, màn hình TV trên cao đang phát tin tức, Thẩm Thanh Diệp và Tần Luật đang đứng tách biệt, cả người cứng đờ và tinh thần luôn lo lắng.

Nhưng không ai dám tắt TV.

Vì người đàn ông trên giường bệnh mở đôi mắt đen vô thần, anh tỉnh rồi. Thứ anh cần thấy, tất cả tình huống nghiêm túc đều phơi bày ra trước mắt anh.

Không khí yên lặng như thể nghe thấy cả tiếng bụi rơi.

Phần tin tức của hệ thống pháp luật cho thấy nguyên nhân của toàn bộ vụ án tại công trường và diễn biến mới nhất vừa phát xong, Tần Luật nhíu mày và đổ mồ hôi, anh lập tức tắt TV.

Thẩm Thanh Diệp siết chặt ngón tay thon dài, hai người nhìn nhau một lúc rồi mới từ từ quay đầu, cẩn thận nhìn người đàn ông trên giường.

Đầu giường nâng cao một chút nhưng anh cũng không có đứng dậy, ống dẫn nơi cổ họng bị rút ra, buổi chiều anh mới tỉnh lại, có thể tưởng tượng được tinh thần anh rất kém, đường nét gương mặt gầy gò, giống như dao gọt cắt mỏng, trông rất tiều tuỵ.

“Anh hai, chuyện nhân cách thứ hai …... Anh có sao không?”



Thẩm Thanh Diệp rất lo lắng. Đây là tử huyệt của anh hai, bí mật cấm kỵ nhất được người khác biết. Bây giờ sóng gió đã bao trùm khắp thành phố, dư luận quá sợ hãi đối với anh, không biết anh hai có gượng dậy nỗi không?

Tần Luật quan sát rồi thì thào nói: “Thật ra Mặc Trầm, mục đích của đối phương rất rõ ràng, chính là tống cậu vào chỗ chết. Lúc này cậu tuyệt đối không được kích động.”

“Phải đó! Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Thiên Dạ lại muốn tham gia vào vụ án tại công trường không liên quan kia. Thì ra cuối cùng cũng liên quan đến căn bệnh của anh hai 6 năm trước. Đây mới là mục đích cuối cùng của cô ta!”

Hai mắt của Lục Mặc Trầm tối sầm lại.

Anh nhớ đêm đó Thiên Dạ từng nói cô ta đã bị lừa, vụ án tại công trường đã miễn cưỡng giáng cho anh một đòn chí mạng.

Lúc đó, người quản lý kỹ thuật đã vặn lại, đoạn ghi âm của anh ta là giả mạo nhưng không có bước tiếp theo.

Thì ra bước tiếp theo này chính là vạch trần nhân cách thứ hai của anh. Như vậy, động cơ giết người không thiếu, dư luận lật lọng, sự việc sẽ càng ngày càng không kiểm soát được. Nếu anh không chết thì chính phủ cũng sẽ không bỏ qua cho anh.

Còn nhân cách thứ hai bộc phát, anh nhất định sẽ bị đâm vào tử huyệt, anh ngã xuống trước, trong lúc hỗn loạn có thể sẽ thật sự ép buộc nhân cách thứ hai xuất hiện.

Đây là chiến lược cuối cùng của Thiên Dạ.

Ánh mắt của Lục Mặc Trầm trở nên lạnh lẽo và sâu thẳm, con ngươi nhìn trong trẻo sắc bén, nhưng không sợ hãi như Tần Luật và Thẩm Thanh Diệp. Bọn họ sa sút tinh thần vô cùng.

Anh duỗi tay ra, yên lặng và lạnh lùng, giọng nói khàn khàn: “Đưa cái remote cho tôi, Thanh Diệp, thông tin sơ bộ cậu điều tra về chị của Thiên Dạ, có chưa vậy?”

Thẩm Thanh Diệp ngây người, sau đó trong mắt lóe lên một tia sắc bén, anh ta cúi người và cong môi nhìn sang Tần Luật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play