Đó là tóc bạc, một khoảng tóc bạc.

Hai tay cô ấy dưới gầm bàn lặng lẽ nắm chặt lấy nhau, phối hợp hơi thở, ánh mắt khó khăn quay đi, cô ấy cười: “Cô đừng lo lắng cho tôi. Tôi được sắp xếp phòng giam riêng, người khác không thể bắt nạt được tôi. Tôi cũng có ý thức bảo vệ bản thân. Tiểu Đào Tử cũng khoẻ, Thuỷ Thuỷ Lục …... và bác sĩ sắp xếp chăm sóc họ rất tốt. Vì vậy Khanh Khanh …... Cô, cô cũng phải khỏe lại, có biết không?”

Nói dứt câu thì cô ấy lại im lặng.

Vân Khanh nhíu mày, im lặng một hồi lâu, giống như đang suy nghĩ lung tung cần phải sắp xếp lại. Qua một lúc lâu mới tìm được lời để nói: “Tớ nhất định sẽ cứu cậu ra. Hôm nay tớ cũng hỏi rất lâu. Cố Trạm Vũ nói anh ta có thể làm Bạch Vũ Linh suy yếu, nhưng đơn kháng cáo của cậu sắp bị kết án. Tòa án và sở Công an khác nhau. Điểm mấu chốt là cậu không thể đưa nhân chứng ra, nhưng tớ chắc chắn nhân chứng là Giang Thành Vũ. Cậu thử suy nghĩ xem, lúc đó cậu thât sự không nhìn thấy anh ta sao? Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách liên lạc với anh ta.”

Tô Gia Ngọc ngạc nhiên về suy nghĩ tỉnh táo của cô.

Cô nhớ đến mình, nhớ sâu sắc, bản thân không lo mà lại đi lo cho cô ấy.

Cảm xúc áy náy trong lòng cô ấy không nói ra được, chính vì cô ấy đáng ghét mới không thành công. Còn khiến Cố Trạm Vũ mới lợi dụng sơ hở mà phải chịu tổn thương lớn như vậy.

Tô Gia Ngọc kiềm chế cảm xúc, điều chỉnh suy nghĩ, mắt đỏ hoe và nói: “Tôi thực sự không nhìn thấy Giang Thành Vũ. Đêm đó trừ việc giúp cô xử lý tình huống, tôi thực sự muốn xem phía sau tai của anh ta có phải là có nốt ruồi đen hay không ……”

Nói tới đây, Tô Gia Ngọc mím môi, giống như hạ quyết tâm: “Khanh Khanh, tôi từng nói cô nghe tôi tiếp cận anh ta cũng có mục đích của tôi, cô còn nhớ không?”

Vân Khanh nhíu mày, rồi từ từ gật đầu.

“Bây giờ tội sắp bị kết tội, tôi không thể quay lại và phải ngồi tù. Tôi sẽ nói cho cô biết. Nốt ruồi sau tai là một vết bớt. Cô biết đằng sau tai của Tiểu Đào Tử cũng có. Tôi cũng từng nói tôi bắn tia laser cho cô bé trong tương lai. Đầu óc tôi liên tưởng như vậy, tôi không rõ người đàn ông vào cái đêm năm đó là ai.”



“Cậu nghi ngờ?” Hai mắt của Vân Khanh sáng ngời.

Tô Gia Ngọc cười bi thảm: “Có lẽ là suy nghĩ phong phú thôi. Vết bớt đặc biệt này có thể là do di truyền. Tôi đột nhiên nghĩ ra. Tôi cũng không có bằng chứng, chưa kịp nhìn ra thì tôi đã bị bắt vào đây. 90% là trùng hợp. Tôi chỉ mong Tiểu Đào Tử được cứu.”

Vân Khanh đột nhiên chìm vào suy nghĩ, một số vết bớt trong y học là do di truyền. Đây cũng không phải là không có lửa làm sao có khói.

Tô Gia Ngọc vẫn lắc đầu tự chế giễu: “Nhưng tôi không hy vọng người như Giang Thành Vũ sẽ là cha của Tiểu Đào Tử. Quá xấu xa. Hơn nữa tôi và anh ta ở xa nhau, nghĩ thế nào cũng không thể có khả năng đó.”

“Đừng đưa ra kết luận quá sớm.” Vân Khanh bình tĩnh suy nghĩ, thậm chí cô hơi cong môi: “Mặc kệ ra sao thì đây cũng là chuyện tốt. Chuyện tốt đó cậu biết không Gia Ngọc?”

“Hả?” Tô Gia Ngọc hơi khó hiểu nhìn cô, con ngươi hỗn loạn dường như đã hóa thành hạt châu màu đen, yên lặng suy nghĩ vài kế sách.

Tô Gia Ngọc không hiểu, cái đầu của cô luôn thông minh hơn nhiều so với cô ấy.

“Khanh Khanh, cô định làm gì?”

Vân Khanh không nói nhiều. Cô duỗi tay ôm chặt lấy tay cô ấy rồi nhẹ nhàng lắc lắc: “Ta tìm được điểm đột phá rồi. Bất kể có phải hay không, trước tiên có thể tung hoả mù. Trước mắt, Gia Ngọc, bất luận cậu bị thẩm tra ra sao, cậu phải kiên trì đừng nhận tội, chờ tớ có biết không?”

Ánh mắt của cô kiên định như vậy, ánh mắt của một người phụ nữ, dịu dàng và nhìn xa trông rộng, Tô Gia Ngọc sửng sốt, hy vọng bùng lên trong lòng cô ấy. Cô ấy bất giác gật đầu, nhưng trái tim cô ấy đau nhói: “Khanh Khanh, tôi không muốn cô lúc này vì chuyện của tôi mà bôn ba. Sức khoẻ của cô rõ ràng không chịu nổi. Tinh thần của cô xem ra cũng không tốt, đừng miễn cưỡng được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play