"Tôi fuck, mẹ nó." Đáy mắt Quý Tư Thần sương lạnh, tung nắm đấm đánh mạnh vào mặt cô ta, sức lực lớn đến nỗi trực tiếp đánh lệch mặt Thiên Dạ, người cũng đánh đến ngất, anh ta sắp xếp nhân thủ bên ngoài.

Mặc Trầm như thế ra ngoài tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện, nhưng vừa quay đầu lại, trong phòng sớm đã trống rỗng.

Trong lòng Quý Tư Thần nóng như lửa đốt, quát với bên ngoài, "Đuổi theo! Đừng để cậu ấy lái xe!"

.......

Tầm mắt Lục Mặc Trầm mơ hồ, không thấy rõ cái gì, xe đang lắc lư, người cũng đang lắc lư, như một mũi tên rời khỏi cung tên, phóng đi không mục đích, lao tới nơi nào?

Anh không biết, trong mắt đỏ tươi như máu, anh không biết phải đi đâu tìm cô.

Vô tri vô giác, xe tông vào hàng rào bảo vệ, lại giật mình mở mắt ra, Thẩm Thanh Diệp và Tần Luật chạy tới, kéo anh từ trong chiếc xe đụng hỏng xuống.

Miệng hai người đang động, hỏi anh chảy máu ở đâu.

Anh không trả lời, đôi mắt ủ rũ, đau khổ, "A Luật, cô ấy nhớ ra rồi, tất cả, khôi phục trí nhớ rồi, tôi đi đâu tìm cô ấy đây? Cô ấy còn muốn tôi không? Còn muốn không?"

Đôi mắt Tần Luật đỏ hoe, nắm lấy bàn tay to lớn, mạnh mẽ của anh, "Mặc Trầm, đừng hoảng, cậu đi theo tôi trước, tôi nghĩ cách tìm được cô ấy, nhất định nhất định nghĩ cách."

Toàn bộ nhân viên đều được điều động, lật tung cả thành phố S lên.

Trời hừng sáng, mặt trời ló dạng, gió nổi lên, tới buổi chiều, trong mắt anh, là một sự hoang vắng.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Diệp nhận được tin tức, Cố Trạm Vũ dẫn cô về biệt thự nhà họ Cố.

Thẩm Thanh Diệp và Tần Luật nhanh chóng lái xe từ nhà cũ của cô ở phía Nam thành phố trở về, thời gian trên đường vội vã, lao thẳng lên núi.



Chiếc Lamborghini của Cố Trạm Vũ đậu trên đường xe chạy, ngay khi Lục Mặc Trầm nhìn thấy, xe chưa dừng hẳn, anh mở cửa xe phóng xuống, lăn trên đất một vòng, thân hình cao lớn đứng dậy, đi về phía cửa biệt thự.

Bầu trời trong xanh, buổi chiều hoàng hôn mặt trời lặn, mọi thứ đều yên tĩnh, anh xông vào trong, vệ sĩ Cố Trạm Vũ ngăn lại.

Anh một mình giải quyết tất cả, vứt cả Lục Nhu Hi và Cố Diệu Thành sang một bên, lên lầu, phát ra tiếng khàn khàn nặng nề giống như sâu trong cổ họng phủ đầy bụi bặm, "Vân Khanh? Vân Khanh...."

Một giây sau khi giọng nói rơi xuống, trong phòng trên lầu truyền tới tiếng vỡ lớn vang lên, ngay sau đó là càng nhiều tiếng động hơn.

Giọng Cố Trạm Vũ hoảng loạn, "Khanh Khanh, không sao, em nghe lầm rồi, Khanh Khanh...."

"Ah----!" Một tiếng hét sắc bén, có vật gì đó lăn xuống đất, bò dữ dội trên sàn nhà, ma sát phát ra âm thanh rất lớn, "Anh ấy tới rồi, ma quỷ tới rồi, cửa, cửa! Cứu em, cứu em....em không muốn lại bị giam cầm một năm nữa, em không muốn! Cả đời của em....em không muốn...."

Trái tim Lục Mặc Trầm nứt ra một lỗ lớn, máu chảy ra như sông, bước chân lại là không nhấc lên nổi nữa, nhưng anh không cam lòng, khàn cả giọng, "Vân Khanh!"

Nghe anh nói một tiếng xin lỗi, em có thể tỉnh lại không?

"Ah....." Tiếng thét chói tai của cô, tan nát cõi lòng.

"Vân Khanh....." Chân anh khuỵu xuống một tiếng, hai chân người đàn ông kiêu ngạo, quỳ trên mặt đất bất lực, miệng há hốc, hốc mắt nóng ran, nghe từng tiếng kêu thảm thiết đau khổ của cô, cũng không còn sức lực nữa, chỉ một chút nữa thôi, ông trời cuối cùng cũng không buông tha anh.

"Vân Khanh, Vân Khanh....Vân Khanh...." Anh lấy tay che mắt, thân hình ngang tàng giống như một cung tên, không kéo căng ra nổi, "Vân Khanh! Ah----."

Khi anh vượt qua đồi núi, phát hiện không còn ai chờ đợi nữa.

Lảm nhảm, cũng không gọi về được sự ấm áp kia nữa.

Cũng không gọi về được nữa rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play