Đôi mắt người đàn ông đỏ thẩm, tỏa ra những lớp sương mù, như sương giá, như lời nguyền, hàm răng không ngừng run rẩy.
Người phụ nữ đồ đen chậm rãi nói, “Không có âm thành gì, cô rất thoải mái, cả người thả lỏng, cô quay đầu lại, phát hiện cô tìm được rồi, một cánh cửa, đi mở ra....”
“Mở ra chưa?”
Cô tiến vào trong giấc mơ, lại gật đầu yên tĩnh.
“Đó chính là sáu năm trước, nó bị khoá lại rồi, cô mở nó ra, cô muốn đi tìm một người tên là Lục Mặc Trầm, người đàn ông mặc quân phục....”
“Nói cho tôi biết, cô và anh ấy quen biết thế nào? Sau khi quen biết, đã xảy ra chuyện gì?”Giọng nói người phụ nữ đồ đen thấp như ma.
Cả người Lục Mặc Trầm bắt đầu run rẩy, tim đập nhanh đến mức gần như vỡ tan, máu phun ra ngăn chặn hô hấp của anh....
“Tôi và anh ấy....đêm đó, quán bar, người đàn ông mù mặc quân phục, trong thang máy, có người muốn giết anh ấy, tôi rất sợ, nhưng tôi thấy anh ấy đáng thương, tôi còn nói với anh ấy......chúng ta cùng nhau trốn ra khỏi quán bar, sau khi....quen biết, sau đó gặp mặt vài lần, anh ấy mời tôi uống rượu, cho tôi tiền boa, chúng ta.....là bạn bè, nhưng tại sao anh ấy....không, anh ấy ép tôi uống rượu, tại sao? Anh ấy bắt cóc tôi, không, không, đừng tới đây.....đừng đóng cửa, đừng dùng còng còng tay tôi, không không...Ah! Đừng, đừng chạm vào tôi, đừng, tại sao? Chúng ta là bạn mà, tại sao! Đừng như vậy đối với tôi, cầu xin anh, tôi có chồng chưa cưới.....ah.....đau quá! Đau quá.....cứu mạng, cứu mạng, Cố Trạm Vũ, cứu em, cứu em, Trạm Vũ....ahhhh.....!”
Tiếng kêu đau đớn sắc nhọn không ngừng vang lên từng tiếng một, cô không ngừng giãy dụa trong sợ hãi tuyệt vọng, động tác thậm chí là tái hiện lại, tan nát cõi lòng, nhào nặn trái tim đau như cắt.
“Vân Khanh.......”
“Vân Khanh.”
“Vân Khanh!”
Giọng nói kia giống như vô số mũi kim, mãnh liệt đâm thủng màng nhĩ Lục Mặc Trầm, đầu ngón tay anh run rẩy đến mức làm mình đau đớn, màn hình TV đột nhiên bể nát!
Trong nháy mắt hình ảnh mơ hồ, Lục Mặc Trầm ngơ ngẩn phát điên lùi về sau, lùi về sau rất nhiều bước, thân hình cao lớn giống như tảng đá nặng nề, đồng tử anh nứt ra, hai tay ôm đầu, tơ máu đỏ ngầu, "Vân Khanh, Vân Khanh Vân Khanh....Vân Khanh! Ah! Ah!"
Trong phòng rung chuyển đất trời, khát máu như quỷ.
Quý Tư Thần bên kia nghe thấy, giải quyết người cuối cùng của Thiên Dạ, mạnh mẽ chạy như bay tới.
Cửa phòng vỡ tan tành, trong phòng gió tanh mưa máu giống như gió lớn cuồn cuộn nổi lên, Quý Tư Thần giống như nhìn thấy một con quái thú phá hủy mọi thứ, anh đang đánh Thiên Dạ điên cuồng!
Đầu mày Quý Tư Thần run lên, bị dọa sợ, đã từng nghe Tần Luật nói về tính cách thứ hai, càng lo lắng, cơ thể rắn chắc buộc phải đánh nhau với anh, giữ chặt anh lại, "Lão Nhị! Lão Nhị, cậu bình tĩnh chút...."
"Bình tĩnh thế nào? Đó mới chỉ là mở đầu thôi miên, phía sau, phía sau còn có vô số cảnh tượng tôi ngược đãi cô ấy, cô ấy đang trải qua, tái hiện! Tôi đáng chết, tôi đáng chết...." Lục Mặc Trầm hét lên, như điên như dại bò dậy.
Quý Tư Thần bỗng dưng trói anh lại, anh nhắm mắt lại, "Tôi muốn tìm cô ấy, tôi muốn tìm cô ấy...."
"Được được, tôi sắp xếp, cậu đi tìm cô ấy, nơi này giao cho tôi, người phụ nữ đáng chết này giao cho tôi!" Quý Tư Thần kìm nén khoé mắt đỏ lên, dùng chân đá mạnh vào ngực Thiên Dạ, miệng Thiên Dạ phun ra máu, huýt sáo với đôi mắt lạnh lùng.
Quý Tư Thần cười khẩy, "Tìm ai qua đây? Cho rằng ông đây bất tài, những người đó của cô sớm đã bị tôi diệt hết! Đợi lâu như vậy mới bắt mạng, hôm nay không làm cô chết ở đây!"
"Tốt nhất đừng giết em, Vân Khanh còn ở trong tay họ. A Trầm, anh đã muộn như thế rồi, thôi miên trước sau gì cũng chỉ có hai tiếng, hahaha, hahaha....báo ứng của ông trời!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT