Căn biệt thự trông rất cũ kỹ, sơn trắng đã phai màu, hàng rào cũng đã nham nhở.

Tô Gia Ngọc bước đến, phát hiện không có chuông, liền giơ tay gõ cửa.

Gõ một hồi lâu mới có tiếng dép lê uể oải bước tới.

Tô Gia Ngọc nắm chặt phong bì trong tay, đứng thẳng người, tim đập hơi nhanh. Lúc cánh cửa mở ra, cô nở một nụ cười, hai tay đưa phong bì , “Chào anh, tôi chính là người lần trước đi nhanh quá đâm vào xe của anh. Bốn tệ tiền sửa xe tôi đã gom đủ, hôm nay mang qua gửi …”

Hướng mắt lên, cô sửng sốt nghẹn lại.

Tô Gia Ngọc ngây người rồi kinh ngạc, mắt tròn xoe, trong veo, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, lại thêm sự xấu hổ nhìn vào khuôn mặt trước mặt cô.

Hình như người đàn ông vừa mới ngủ dậy, thần sắc bình thường, khuôn mặt thoáng chút lạnh lùng, đôi mắt híp màu đen cũng chưa mở ra hết.

Tuy nhiên, hình như nhìn thấy cô, vết sẹo trên lông mày bên trái như gãy rớt xuống.

“Aaaa, tôi…” Tô Gia Ngọc vội vã xoay dáng người mảnh mai, chạy ra ngoài mấy bước.

Chạy được mấy bước lại không biết làm thế nào, thở hổn hển, ôm chặt lồng ngực đang đập thình thịch. Chết tiệt, đúng là trời đánh mà.

Sao có thể chứ…tình cờ đâm vào xe của Giang Thành Vũ ư? Anh ta có Roll Royce ư? Sao cô chưa bao giờ thấy ở bên ngoài văn phòng Dạ tổng nhỉ.

Hơn nữa, xấu hổ nhất là trong bốn vạn của cô có một vạn rưỡi lấy từ chỗ anh ta!

Làm cái quái gì vậy Tô Gia Ngọc, mày xoay giỏi đấy, lấy tiền của chủ nợ để trả nợ cho anh ta!

Trong lòng rối loạn, chủ nợ là Giang Thành Vũ, cô rất muốn bỏ chạy, bỗng dưng cảm thấy sợ hãi người đàn ông này

Nhưng nhìn xuống con dốc trước mặt, cô lại không nhấc chân lên được. Bởi vì cảm thấy ánh mắt phía sau đang nhìn cô đầy phấn khích, người đàn ông cũng không hề đóng cửa.



Sau gần một phút bế tắc, Tô Gia Ngọc xoay người , nhẹ nhàng bước quay lại. Hôm nay cô đi giày đế bệt, rõ ràng thấp bé hơn hẳn so với người đàn ông cao ngang Lục tổng

Thân hình mảnh mai đứng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhất là khi anh ta hừ nhẹ một tiếng lạnh lùng.

Mặt Tô Gia Ngọc càng đỏ. Anh ta nhìn số tiền trong tay cô, vô cùng trịch thượng, chắc chắn là đã đoán được và đang cười nhạo cô.

Cô mím môi, giọng ậm ừ trong cổ họng, “Giang tổng, tôi thực sự không biết anh là chủ chiếc xe đó. Nhưng mà trong bốn vạn này không có tiền típ của anh. Tôi đã lấy ra rồi…”

“Này.” Anh ta hơi nâng cằm, giọng nói kéo dài uể oải, nhất là giọng Quảng Đông lại càng giống tiếng đàn vi-ô-lông trầm thấp nhưng lại không tao nhã mà rất tà ác.

Đây chính là điểm khác biệt với Lục tổng.

Người đàn ông lấy ngón tay sờ sờ sống mũi, cười cười, “Cô có mấy cái mạng? Lấy tiền tôi thưởng cho cô để trả nợ cho tôi. Tối qua tạt rượu để thu hút sự chú ý của tôi. Kêu cô làm tiếp viên cô không chịu

Hôm nay dùng chiêu này quyến rũ tôi, lạt mềm buộc chặt à?”

Tô Gia Ngọc nghe xong mặt lúc tái lúc ửng, cố gắng nhẫn nhịn, hai tay nắm lại và lắc mạnh, tức cũng không dám để lộ ra mặt. “Tôi…tôi không có…”

Anh ta tiến lên một bước, chân vừa dài vừa thon gầy, đột nhiên áp sát vào người cô.

Tô Gia Ngọc hoang mang lùi lại một bước, đứng không vững, tư thế phòng bị nhưng vẫn lắc đầu, “Anh hiểu lầm rồi, Giang tổng. Hôm nay chắc chắn là trùng hợp!”

Giang Thành Vũ nhìn dáng người thanh mảnh của cô đang hoảng loạn, mà cũng chẳng phải là thanh mảnh, hơi giống thiếu dinh dưỡng, gầy thật.

Khuôn mặt tẩy đi lớp trang điểm đậm hóa ra trông như này, nhỏ nhỏ, trắng trẻo và cũng rất thanh tú.

Không đắp lên người váy vóc lụa là thì ra là mặc chiếc sơ mi vải thô, không biết đã giặt bao nhiêu lần mà sạch bóng đến vậy.

Nhìn cách ăn mặc này, chính là kiểu phụ nữ đẹp con nhà gia giáo nề nếp, hiền lành và nhút nhát. Có ý gì đây?

Anh ngang nhiên nhìn ngực của cô. Tối qua bóp đùi anh thấy mềm mại mà. Hôm nay nhìn thấy như này, không biết đã dùng bao nhiêu miếng đệm nữa.



Khốn kiếp

Giang Thành Vũ chậm rãi liếm môi trên, khuôn mặt buồn rầu, ngón tay thanh mảnh đột ngột nắm lấy.

Tô Gia Ngọc giật mình hét lên nhưng anh ta quá mạnh, kéo cô vào nhà trong nháy mắt.

Cô vô cùng sợ hãi, “Giang tổng, anh..anh làm cái gì vậy….”

“Tôi xem cô muốn bị tôi … hay là muốn tôi đến …cô.” Giọng anh ta thấp xuống, ánh mắt không cười, đẩy Tô Gia Ngọc ngã xuống ghế sô pha. Cơ thể nhỏ nhắn của cô vừa hay nằm gọn trên ghế, chưa kịp bò lên thì người đàn ông đã chậm rãi bước tới, có thể nhìn thấy đường nét cơ thể anh ta qua bộ đồ ngủ bằng lụa trên cơ thể gầy gò. “Dám chơi tôi hả? Cho cô vừa lòng này.”

Người Tô Gia Ngọc run lên, sợ hãi, mặt đỏ bừng vì những lời anh ta vừa nói.

Cô chưa từng nghe những lời như vậy, thật là sốc. Cho dù bác sĩ trong khoa có trêu đùa cũng không nói với cô như vậy.

Cho dù nghe Khanh Khanh nói, Lục tổng cũng thường nói như này nhưng chính tai mình nghe thấy thì làm sao mà giống được.

Hơn nữa, người đàn ông này không phải đang trêu đùa. Anh ta nói nghiêm túc, ánh mắt đó không có cảm xúc. Lúc không thể hiện biểu cảm gì, trên mặt chỉ hiện lên chữ tàn nhẫn.

Cô không chơi đùa anh ta. Cô bị dọa đến sợ bay lá gan rồi. Cô sợ hãi nép ở bên ghế sô pha, “Giang tổng, tôi không trêu đùa anh. Tôi nào dám. Tôi chỉ chuyên tâm bán rượu thôi. Tình cờ lúc trước đâm phải xe của anh. Anh nhận bốn vạn này đi, đừng làm chuyện đó với tôi được không? Tôi không phải tiếp viên, tôi có ký thỏa thuận với tú bà rồi.”

Tô Gia Ngọc mò lấy điện thoại trong túi, số điện thoại Khanh Khanh ở mục cuộc gọi khẩn cấp. Cô vừa bấm gọi.

Đâu có gì qua được mắt anh ta. Người đàn ông vươn tay kéo chiếc túi quăng xuống đất.

Tô Gia Ngọc nhắm chặt mắt lại, lông mi rung lên nhìn tiền vương vãi trên mặt đất. Cô không kịp nhặt túi, chạy vội xuống, lao ra ngoài.

Còn chưa chạy được hai bước đã bị một bàn tay to lớn túm lại. Anh ta khỏe quá, hơn nữa còn chưa dùng lực, ấn cô quay trở lại sô pha. Đầu Tô Gia Ngọc áp vào mặt của chiếc sô pha làm bằng da thật, bức bách tới nỗi không thở được.

Anh ta chắn ở phía sau. Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông xa lạ khiến cô run rẩy, da thịt nóng ran. Chân cô bị tóm lấy, lùi về sau bám chặt vào anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play