“Lục tổng… …” giám đốc kỹ thuật sợ hãi nói, “Tôi cũng là bị ép thôi. Tôi chưa từng nghĩ sẽ ôm tiền chạy trốn. Tôi cũng không biết người đứng sau giật dây là ai. Tôi chưa gặp bao giờ. Họ đến tìm gặp tôi lúc công trình dừng thi công, mà đúng là tôi có nhận được cuộc gọi đó của anh, anh đã nói như vậy trong điện thoại mà, chết vài người cũng không sao, phải làm cho mấy người công nhân đó nhận ra cái mạng hèn mọn của mình.”

“Vậy còn ghi âm cuộc gọi thì sao?” Lục Mặc Trầm gắt lên.

“Tôi..tôi không hề ghi âm!”

“Đồ khốn này, tưởng đang lừa trẻ ranh à?” Quý Tư Thần quát, “Mặc Trầm, tên này vẫn còn cứng miệng, bao che cho đối phương, xem ra muốn ăn đòn đây.”

Lục Mặc Trầm nhíu mày, lạnh lùng tóm lấy tên quản lý kỹ thuật, “động tay động chân làm gì. Việc này nhất định phải giải quyết, tức là có người đứng ra gánh tội. Chính phủ cũng muốn cho dân chúng một câu trả lời. Chúng ta cũng phải dàn xếp ổn thỏa, không thì, quản lý Trương đây ôm tội hại chết bốn người đó đi!”

“Cái gì?” Giám đốc kỹ thuật tái mặt lại.

“Sao nào? Anh không nhận thì tôi nhận ư?” Lục Mặc Trầm liếm môi cười nhạo, lạnh lùng đứng dậy. “Điều kiện đã làm xong rồi: Anh đến đồn công an tự thú, rằng anh vì muốn ôm tiền bồi thường vi phạm hợp đồng mà ẩu đả với công nhân công trường, cố tình giết người diệt khẩu. Tất cả do một mình anh làm, không liên quan đến đội ngũ kỹ sư của Thịnh Thế, càng không liên quan đến tổng giám đốc của Thịnh Thế. Cuộc gọi là do anh giả mạo. Nói rõ ràng xong, vụ này xử xong thì người nhà anh có thể bình an. Còn không thì anh biết kết cục rồi đó, già trẻ lớn bé trong nhà, anh xem tôi có dám làm liều không?

“Lục tổng, Lục tổng.. anh không thể làm vậy được! Anh tha cho người nhà của tôi đi mà!” Giám đốc kỹ thuật quỳ xuống van xin. Lục Mặc Trầm đá anh ta ra, lông mày sắc lạnh, “A Quan, chuẩn bị sẵn hai cỗ quan tài đi.”

“Lục tổng! Anh đợi đã! Tôi..tôi suy nghĩ đã, anh để tôi suy nghĩ chút đã!”

Lục Mặc Trầm bước thoăn thoắt ra bên ngoài xưởng. Trời đã tối mịt. 

Quý Tư Thần và A Quan đều ở đó. Quý Tư Thần nhíu mày căng thẳng, “Lão Nhị à, ngộ nhỡ anh ta thông đồng với Giang Thành Vũ, cố tình kéo dài thời gian thì sao?”

Lục Mặc Trầm nhìn cậu ấy bằng ánh mắt sớm đã dự liệu được chuyện đó, nói với A Quan, “Đến bây giờ anh ta vẫn đặt hy vọng vào đối phương, cho rằng họ sẽ tìm cách cứu mẹ con anh ta. Đập nát cái hy vọng này thì anh ta sẽ ngoan ngoãn đến đồn công an thôi. Vì vậy, tối nay “chăm sóc” anh ta cho cẩn thận, cho anh ta biết Thiên Dạ và Giang Thành Vũ là động vật máu lạnh như thế nào! Không làm bị thương thể xác thì công kích tinh thần, anh ta chắc chắn không trụ được đến trưa mai.”

Quý Tư Thần nheo mắt, “ Cậu bình tĩnh là được. Anh ta lo liệu phí trả cho vụ án giết người này cũng phải thôi. Đúng là thứ cặn bã!”

Lục Mặc Trầm lại càng suy tính kỹ hơn, nói với A Quan, “Hãy cẩn thận, cắt đứt tất cả mọi liên lạc của anh ta với bên kia, đề phòng biến cố.”

“Vâng, Lục tổng!”



…… ….

Tô Gia Ngọc hôm nay nghỉ

Mới sáng sớm, cô đã dậy bế Tiểu Đào Tử đi chợ kiểng mua cá mà con bé thích. Con bé nài nỉ cô mua hai con cá vàng từ lâu, vì nhà Mười Ba, Mười Bốn có. Lúc đến chơi, nó rất thích.

Nhưng giá hơi đắt, Tô Gia Ngọc chưa bao giờ mua

Hôm nay cũng là tiêu tiền của Khanh Khanh.

Về nhà, làm xong cái bồn cá, nhìn con bé đứng đó chơi rất vui vẻ, Tô Gia Ngọc mời bà bà nội ở nhà bên sang.

Cô thay đồ, cầm túi ra ngoài, đi đến ngân hàng

.Kiểm tra mới biết tối qua Khanh Khanh gửi cho cô năm vạn tệ, tay Tô Gia Ngọc hơi run. Nhân vân quầy hỏi mấy câu cô mới nhắm mắt nói, “Xin chào, thẻ này rút hai vạn.”

Mấy hôm nay tổng cộng gom được hơn hai vạn, thì hơn một vạn rưỡi của Giang Thành Vũ. Mặc dù tay nóng ran nhưng Tô Gia Ngọc vẫn nhận lấy

Vừa đủ bốn vạn. Cô vội vàng lấy ra tờ giấy đụng xe lần trước, gọi cho người tài xế đó.

Trả tiền bồi thường trước, không thể dây vào chủ cái xe Roll Royce đó được, càng không muốn kéo thêm rắc rối..

Bên kia vừa nghe cô đến trả tiền bồi thường thì thái độ cũng ổn, nói rằng hiện nay không ở thành phố S, bảo cô mang tiền đưa cho sếp .

Tô Gia Ngọc vẫn nhớ người ngồi phía sau xe, chính anh ta là người viết giấy nợ.

Nhận được địa chỉ mà người lái xe gửi, Tô Gia Ngọc bắt hai chuyến xe buýt, đến căn biệt thự nhỏ dưới chân phố cổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play