Lục Mặc Trầm kéo tay cô rời khỏi ngực, nhưng một hồi vẫn không thể buông ra, bàn tay của người phụ nữa này, thật có lực.
Anh lạnh lùng đẩy cô vào một bên tường.
Thiên Dạ kéo cổ tay áo sơ mi của anh, người vẫn dựa trên tường thang máy, uể oải nói, “Anh mặc quân phục vẫn là đẹp nhất.”
“Anh không muốn em nhắc lại chuyện của chúng ta ngày trước đúng không? Có phải anh chưa bao giờ nói chuyện đó cho cô gái đáng yêu của anh biết.”
Thiên Dạ xoay eo nhỏ nhắn rồi bước tới.
Thang máy đang đi xuống, Lục Mặc Trầm nhìn lướt qua dãy số, giơ tay ấn nút khẩn cấp dừng lại, thang máy dừng ở tầng 23.
Anh xoay người, nhìn người phụ nữ trước mặt, vươn tay nắm cổ cô, dùng sức ghì chặt cô vào tường, anh không có kiên nhẫn, giọng điệu càng lúc càng lạnh, "Sao cô lại quay về?"
Điều đó không thể đối phó được với Thiên Dạ, cô ta nín thở, chậm rãi cười, đôi mắt mơ màng mờ ảo đặt trên gương mặt vô cùng tuấn tú của anh, “Anh không hiểu sao? Anh không ở bên em, thì cũng đừng mong ở bên người khác! A Trầm, anh của rất lâu về trước rất hợp với em, chúng ta cùng nhau điên cuồng, không bị kiềm chế, anh thích sự độc đoán và hoang dại của em, em thích sự cứng rắn bất khả chiến bại của anh. Từ khi nào, anh đã bắt đầu đi theo chính đạo? Trái tim của anh mềm mại, ngay thẳng, em không thích anh như vậy, em thích nhân cách thứ hai của anh, phá hoại mọi thứ.”
Cuối cùng cũng có một tia nghiêm túc hiện lên trong ánh mắt của cô.
Lục Mặc Trầm nghe giọng nói khàn khàn của cô, đáy mắt dần dần toát ra ý cười ác liệt, “Cô đúng là một kẻ điên, không thích liền phá hoại, cho nên 6 năm trước, nhân lúc nhân cách của tôi bị phân liệt, cô rốt cuộc đã làm ra chuyện xấu xa gì với Vân Khanh? Sau khi cô ấy an toàn rời khỏi tôi, tại sao cô lại đưa con cô ấy cho Lý Chỉ Nhã, cô vì động cơ nào mà thôi miên trí nhớ của cô ấy?”
“Anh đến gặp Tần Luật sao! Nhưng anh sẽ không thể nghĩ ra đâu!” Thiên Dạ liếc nhìn anh, “Trong lòng anh nhất định sẽ vô cùng dằn vặt, sẽ không thể tưởng tượng nổi anh đã làm ra những chuyện độc ác như thế nào với Vân Khanh, Tần Luật cũng không biết, cho nên mặc dù anh biết là anh đã hành hạ cô ấy nhưng không biết chi tiết như thế nào, điều đó càng làm anh cảm thấy khó chịu hơn.”
“Cô nói hay không?” Lục Mặc Trầm nhấc chân đạp một cái vào bụng cô ta.
“Hừ…” Thiên Dạ khịt mũi đau đớn, anh bây giờ đã không còn lưu tình, trước đây là mắng chửi, bây giờ thật sự là động thủ.
Trong ánh mắt cô hiện lên một tia lạnh lẽo, “Vì công cụ trút giận kia, anh đã hai lần động thủ với em, A Trầm, em vô cùng hận anh. Em một khi đã thù hận, thì nhất định khiến các người phải sống không bằng chết. Anh hiện tại không phải rất sợ cô ta nhớ lại tất cả mọi thứ sao? Anh biết rất rõ, em tuyệt nhiên có thể khiến cô ta nhớ lại tất cả! Bao giờ em ra tay, đều dựa vào thái độ của anh.”
Lời nói xuyên thẳng vào sâu thẳm trái tim của Lục Mặc Trầm, nó là nhược điểm của anh.
Những ngày này cùng với Vân Khanh mặn nồng, anh càng hiểu rõ hơn, hạnh phúc này là do lấy cắp mà có được.
Đêm khuya thanh vắng, đứng trước cửa phòng làm việc, tựa như câu chuyện cổ tích trở về với hiện thực, anh đã vô số lần nhắc nhở bản thân rằng anh đang lừa dối cô.
Càng lừa dối, sau này cô sẽ càng tổn thương, những suy nghĩ bất an cứ hiện lên trong lòng anh, ngày ngày bám lấy anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT