“Em hai! Vừa rồi ba có gọi điện cho chị hỏi, Giang Thành Vũ tại sao lại trở thành cổ đông mới của Lục thị, là em nói cho ba biết sao?”
“Chẳng lẽ ông ta không đáng bị đánh vào mặt?” Lục Mặc Trầm cười chế nhạo.
Lục Phẩm Viện cũng giễu cợt theo, “ Là đáng bị đánh vào mặt! Nhưng chị nghe nói ông ấy ho rất nhiều, phải dùng thuốc trợ tin, chị lại cảm thấy có chút mềm lòng... Cố Trạm Vũ quá đáng lắm rồi, nhưng tất cả đều cho ba tự tạo ra, trao quyền cho anh ta, vài ngày trước chị có phản đối thế nào ông ấy cũng không nghe, bây giờ Cố Trạm Vũ lạm dùng quyền luực của mình để đưa người ngoài tham gia vào hội đồng quản trị, Giang Thành Vũ này dường như là có mục đích nhất định! Rất nhanh thôi, Lục thị sẽ trở thành một mớ hỗn độn, chị không biết làm thế nào nói rõ được với mẹ. Haiz, nhà họ Ôn mười mấy năm nay đã không còn thế lực rồi, em hai, mẹ coi Lục thị như là di vật của ông ngoại, chị biết em hận bố, nhưng mà...”
Lục Mặc Trầm vẻ mặt bình tĩnh, dưới đáy mắt ẩn chứa một vực sâu lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lục Phẩm Viện, anh có thể thấy được sự thỉnh cầu cầu trong ánh mắt của Lục Phẩm Viện.
Ôn Đường là mẹ của anh, cũng là người phụ nữ mà anh yêu thương nhất, anh cũng vô cùng kính trọng mà thương ông ngoại.
Anh im lặng không nói gì, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, vỗ vai Lục Phẩm Viện, “Chị tiếp túc ở lại Lục thị, theo dõi, làm theo lời của em.”
Lục Phẩm Viện có chút tin tưởng, hít một hơi thật sâu, “Chị biết là em sẽ không để yên, chị sẽ nghe theo sự sắp đặt của em, chị dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ, không đủ bản lĩnh...”
Chị ấy nói xong, nhìn thấy phía đội diện Giang Thành Vũ và Devilie đang đến gần!
Lục Phẩm Viện nóng giận, như muốn trực tiếp xông ra.
Lục Mặc Trầm đẩy cô đi, “ Đi làm việc đi.”
Lục Phẩm Viện hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt lạnh lùng của anh, ngậm miếng lại, lùi đi trong lòng tràn ngập sự tức giận.
Lục Mặc Trầm không dừng lại mà đi thẳng về phái thang máy.
Giang Thành Vũ một tai đút túi quần đi tới, ấn vào nút bên cạnh, quay đầu lại cười nhạo báng, “Lục tổng, sau này mọi người ngẩng đầu lên không thấy, muốn thấy lại phải cúi đầu xuống rồi, cùng là cổ đông của Lục thị, tại sao, không cùng tôi nói một tiếng chúc mừng?”
Lục Mặc Trầm mí mắt không buồn động.
Anh và Giang Thành Vũ cao bằng nhau, nhưng Giang Thành Vũ gầy hơn một chút, nhìn bộ dáng giống như là một chính một tà, một tốt một xấu.
Lục Mặc Trầm cũng không phải là chính nghĩa, thậm chí trong người anh còn ẩn giấu sự điên cuồng của công tử thế gia.
Đằng sau có tiếng giày cao gót nhẹ đi đến.
Giang Thành Vũ nheo mắt nhìn người phụ nữ, cửa thang máy mở ra, Giang Thành Vũ lại thấp giọng cười nhạ Lục Mặc Trầm, “Bạn gái cũ thật tốt, Lục tổng nhất định không muốn trở thành kẻ thù, không lường trước được đúng không. Hai đấu một, Lục tổng, anh đã chuẩn bị tốt chưa? Chúng tôi chơi sẽ giống như chó điên.”
Những câu nói chứa đầy sự hung hãn, không nói cũng rõ.
Lục Mặc Trầm lúc này mới kẽ lướt qua, mỉm cười, “Giang tổng thích tự hạ thấp mìn, dùng để che đậy điều gì vậy? Mối thù sâu đậm giữa anh và Lục thi sao? Nếu Giang tổng và tôi thực chất không có thù oán gì, tôi khuyên Giang tổng đừng chơi đùa trong bùn lầy, cuộc chiến thương mại này, sẽ cắn xé anh cả đời. ”
Đuôi mắt Giang Thành Vũ ngưng một chút, đôi mắt lười biếng trở nên sắc bén, trong nháy mắt như nộ ra ý cười.
Lục Mặc Trầm biết, anh ta đã nghe thấy lời cảnh báo.
Chỉ là cho tới bây giờ, anh vẫn không hiểu Giang Thành Vũ và Thiên Dạ rốt cuộc có mối quan hệ gì, bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không để người khác nhìn thấu.
Lục Mặc Trầm bước chân vào một thang máy khác.
Ngay khi vừa xay người, một đôi giầy cao gót màu đỏ cũng bước vào, Lục Mặc Trầm lạnh lùng, muốn bước ra ngoài.
Người phụ nữa ở cửa trực tiếp đặt tay lên cửa đôi của thang máy.
Thang máy bị kẹt lại.
Người phụ nữ cởi bỏ cặp kính trên mặt, đuôi mắt thanh mảnh, lúc này mới nhìn chằm chằm vào anh chậm rãi nở nụ cười, thanh âm lạnh lùng quyến rũ, “A Trầm, Giang tổng nói có đạo lý, bạn gái cũ quay về rồi, không uống trà gợi lại tình cũ thì thật lãng phí, anh có thể có sự lựa chọn khác sao-A!
Khẽ kêu lên một tiếng, Thiên Dạ liếc mắt thấy tay mình đã bị anh kéo, mạnh mẽ kéo cô vào bên trong.”
Thang máy đóng lại, Thiên Dạ cười khan, ngã vào trong lòng anh, “Trước đây anh cũng như vậy, trong quân đội không kịp rồi, anh thích kéo người ta vào trong bóng tối...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT