Sáng sớm Vân Khanh liền nhờ cậy A Thẩm, đi siêu thị tươi sống mua cá vược Nhật Bản và chim bồ câu, hai loại thực phẩm này rất hữu hiệu đối với việc chữa lành vết thương.
Cô sẽ không giết cá, bởi vì là sống....liền giao cá sống cho A Thẩm.
Tự mình gánh vác con bồ câu đông lạnh kia.
Hai người chia việc làm, ở trong phòng bếp bận rộn một lúc, A Thẩm làm xong cá vược, quay đầu hỏi cô, “Cô Vân, bồ câu của cô là dùng nồi áp suất hay là nồi đa năng?”
A Thẩm còn chưa nói xong, liền bị dọa sợ vì con bồ câu nằm lặng lẽ trong bát của Vân Khanh.
Quả thật trợn mắt há mồm!
“Hả?” Vân Khanh a một tiếng, không phản ứng kịp.
Chờ cô phản ứng kịp, hiểu phản ứng này của A Thẩm từ đâu mà tới, cô lúng túng đến mức vội vàng lấy tay che cái bát lại, “À....cái đó bởi vì, tôi quen kỹ thuật dùng dao giải phẫu, cô đừng sợ, đừng sợ!”
Bồ câu trong bát vẫn còn nguyên con, chỉ có điều phần ngực và bụng đã được mổ ra, biến thành một miếng thịt chim bồ câu.
Các cơ quan nhỏ được xếp gọn gàng ở một bên.
A Thẩm mở to miệng, cuối cùng giơ ngón tay cái lên, “Cô Vân, tôi hiểu tại sao tiên sinh lại thích cô rồi.”
“Hả?” Vân Khanh bày tỏ đây không giống lời khen ngợi gì?
“Người có thể trấn giữ tiên sinh như thế, không có mấy cô gái, khẩu vị của tiên sinh đặc biệt, vậy nhất định phải thích cô gái ‘riêng biệt’ như cô vậy! A Thẩm cười haha, lần nữa nhìn con chim bồ câu cô đang bưng, không dám nhìn thêm.
Mặt Vân Khanh ửng đỏ lại co giật, cô tin ‘riêng biệt’ kia của A Thẩm chắc là từ đồng nghĩa với ‘nặng miệng’!
Làm ơn đi, cô chỉ là học chút y học, relax được không.
Vân Khanh xấu hổ, không biết phải làm sao, đưa mắt nhìn thấy, hai bánh bao lớn nhỏ đeo balo trên lưng đang trốn ở cửa.
Mười Ba sớm đã nhìn thấy, học theo A Thẩm giơ ngón tay cái lên, “Học bá Vân, dì cực giỏi nha! Con quyết định rồi, tương lai con cũng muốn đi học y! Cắt đồ ăn đặc biệt như thế, ngầu chết!”
“......”
Mười Bốn nheo đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh một chút, “Con hình như có thể tưởng tượng ra quãng đời còn lại bi thảm của lão Lục đấy, ngộ nhỡ có một ngày không đối tốt với Tiểu Vân Vân, Tiểu Vân Vân, có khi nào dì sẽ giải phẫu cha thành từng phần như vậy không hả?!”
“.....” Càng kéo càng mở.
Vân Khanh chống nạnh, “Mau đi học đi, tiểu tử hư, nếu không đi sẽ đánh đòn.”
“Vợ dữ vợ dữ ~!”
“Càng cay, lão Lục càng yêu yêu nha!”
“Em gái, sao em biết?”
“Bởi vì em lén thấy lão Lục ăn miệng Tiểu Vân Vân! Tiểu Vân Vân vỗ cha, lão Lục cắn càng vui vẻ hơn ~!”
“Này!” Mặt Vân Khanh có chút bốc khói, bản thân lại không nhớ có loại chuyện với hành động không chú ý này, hơi đỏ mặt, lỗ mãng khiêng chúng ra ngoài, đóng gói cho tài xế.
Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh.
Vân Khanh cũng là không còn mặt mũi nào đối mặt với A Thẩm đã nghe hết tất cả, vội vàng rửa tay trở lại lầu thay quần áo, chuồn đi làm.
Trên đường đi, cô gọi điện thoại cho trợ lý, bảo cô ấy chuyển các bệnh nhân hôm nay lên buổi sáng, dồn thời gian lại.
Hơn 11 giờ, đã khám xong cho các bệnh nhân.
Vân Khanh lại vội vàng trở về, A Thẩm đã nấu canh xong, bác sĩ gia đình cũng tới, Vân Khanh cầm thuốc men cần thiết trong hộp thuốc, xách theo hai ly giữ nhiệt, lần nữa lái xe đi đến Thịnh Thế.
Di chuyển như vậy có chút choáng, nhưng cô nghĩ tới kế tiếp có thể nhìn thấy anh, không hiểu sao, dường như ánh nắng gắt bên ngoài kính chắn gió cũng trở nên tuyệt đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT