Lục Mặc Trầm Trầm ra khỏi Lục gia, vừa lên xe thì nhận được cuộc gọi từ Lục Phẩm Viện.

Lục Phẩm Viện nói, "Mặc Trầm, bây giờ chị đang ở chỗ mẹ, ý của mẹ là muốn em qua đây. Bà rất lo lắng về quyết định của bố đối với Lục Thị, hơn nữa nếu em và bố đàm phán không được thì sẽ làm ầm ĩ lên.”

“Làm ầm ĩ thì cũng làm rồi.” Lục Mặc Trầm nhắm mắt nhả khói.

Đằng này, Lục Phẩm Viện đã đoán được điều gì đó từ giọng điệu của anh, cô tức giận không thôi, "Bố thật sự quá thiên vị và coi thường con gái này rồi. em đi công tác hai ngày thì ông liền không để giám đốc của Lục Thị là chị đây vào mắt.Mở đại hội đồng cổ đông để thông qua một quyết định lớn như vậy mà ông ấy lại không nói cho chị biết, vì sợ tôi chắc sợ chị mất báo cho em biết! Bây giờ em biết thì đã quá muộn, dự án chắc chắn sẽ được khởi động, bố thực sự già rồi nên hồ đồ mà! Chỉ nghe theo mẹ con Lục Nhu Hi!”

Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Ôn Đường.

Lục Mặc Trầm nghe thanh âm mềm mại nhẹ nhàng của mẹ, trong lòng chùng xuống, bảo Lục Phẩm Viện đưa điện thoại cho Ôn Đường.

Giọng nói của Ôn Đường vẫn tương đối bình tĩnh, khuyên anh, "Con trai, con đừng ầm ĩ với bố. Lúc này con càng xích mích thì càng không lấy được trái tim ông ấy. Ngược lại mẹ không để ý đến cặp mẹ con Lục Nhu Hi rẻ rúng đó, chỉ là sợ bố con bị mê hoặc, khỏi động một đự án lớn như vậy... Lục Thị là mồ hôi công sức của ông ngoại con. Đó là cơ nghiệp gia truyền mấy đời với họ Ôn trước đây. Mẹ không muốn nhìn nó lỡ như bị sụp đổ. Con ở bên cạnh giúp mẹ trông coi một chút, nắm chắc một chút.”

“Mẹ, con biết.” Lục Mặc Trầm bình tĩnh đáp.

Hơn nữa, căn bản không phải anh sẽ bứt mình rút lui, quả thực một năm này anh đã âm thầm động tay động chân với Lục Thị, bây giờ Lục Thị và Thịnh Thế đã có một số dự án không thể tách rời.

Thịnh Thế đã đầu tư rất nhiều dự án vào Lục Thị, nếu một bên công ty có động tĩnh thì sẽ kéo theo hiệu ứng..

Chết tiệt.

Lục Mặc Trầm hai mắt thâm thúy, nghĩ đến một khả năng, Giang Thành Vũ và Thiên Dạ, ước chừng chính là nhìn trúng cái khả năng không thể tách rời này của Thịnh Thế và Lục Thị!

Tóm lại, cái gọi là dự án ở nước ngoài kia sẽ không phải là một dự án đơn giản.



Cũng chỉ có lão già vì muốn diệt trừ thế lực của người con trai này trong Lục Thị mà không tiếc mượn sự xen vào từ tay của người ngoài.

Cũng không nghĩ đến sẽ có có kết quả gì!

Lục Mặc Trầm nhíu mày, lấy một cái điện thoại khác gọi cho A Quan.

Anh thấp giọng khẽ nói: “Mẹ, con không đến chỗ mẹ nữa, trước mắt vẫn chưa có gì, mẹ yên tâm ngủ đi nhé, gọi chị ở đó với mẹ né. Con về công ty tăng ca đã.”

"Con, bên cạnh cũng không có phụ nữ nào quan tâm ở bên chăm sóc cả ... Đừng quá mệt mỏi, mẹ đau lòng, cháu của mẹ lại không có người chăm sóc rồi, con đưa bọn nhóc qua đây đi, để đỡ gây rắc rối cho con."

Đôi mắt đen thâm thúy của Lục Mặc Trầm khẽ chớp động, muốn nói cái gì đó, vừa mới đến ngang họng, cuối cùng yết hầu khẽ nhúc nhích, anh cũng không nói ra.

Bây giờ không phải lúc, liên quan về vân Khanh.

Anh ừ một tiếng, giọng nói khàn khàn, cúp điện thoại của Ôn Đường.

Bentley cả đêm lái đến Thịnh Thế, cao ốc 50 tầng, câo vút trên bầu trời đêm, cùng tồn tại với các vì sao.

Ngày hôm sau, Vân Khanh tỉnh lại liền biết anh cả đêm chưa về, bên giường lạnh lẽo.

Cô gọi cho A Quan thì được biết anh nửa đêm anh lại đến công ty, tại sao anh lại bận thành như vậy chứ?

Chân anh còn bị thương, trong lòng Vân Khanh rất lo lắng cho anh, không ai thay thuốc, cũng không chú ý ăn uống, ban ngày nhất định phải đến công ty của anh một chuyến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play