“Tôi cười bệnh hoang tưởng của cô rất nghiêm trọng.” Vân Khanh nhếch miệng cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng. “Cũng không hiểu được kiểu người nhân cách giống như cô lấy đâu ra tự tin để khinh thường người ở đẳng cấp như tôi? Trong quân đội thì nên làm việc cho đất nước nhưng cô lại hãm hại một người đàn ông làm việc cho đất nước, hại anh ấy mất hết tất cả. Cô sử dụng mưu hèn kế bẩn nhưng rất tự hào nhỉ? Nếu đây là một chuyện đáng tự hào thì cô cứ kiêu hãnh đi. Tính cách cũng không được coi như người bình thường, cô với tôi so sánh cái gì? Tôi chẳng hề hứng thú, không có khả năng bay qua tường, cũng không biết ngụy tràng, không biến thái đe dọa hack mạng internet của người khac nhưng ít ra tôi có sự lương thiện, tình người. Lòng tôi rất an yên. Tôi nghĩ rằng đây chính là lý do anh ấy đến bây giờ vẫn muốn ở bên cạnh tôi. Cô có trăm nghìn kỹ năng nhưng dường như anh ấy chẳng thèm để ý. Cô cũng ảo tưởng sức mạnh quá đấy.”
Từng câu từng chữ như có sức mạnh xuyên thấu, nhạo báng khinh bỉ, ngấm sâu vào tận xương tủy.
Thiên Dạ nhếch miệng nhìn cô, lạnh lùng nói, “Cô biết cái quái gì! Ngôn ngữ có sức mạnh trừng phạt, tôi sẽ cho cô nếm trải nỗi đau của cơ thể. Nếu cô dám chọc tức tôi thì hôm nay cô phải chết ở đây. Tôi xem ai có thể cứu được cô?”
Cô ta tát mạnh vào mặt Vân Khanh.
Cô ta là một người luyện võ, lực rất mạnh, miệng Vân Khanh chảy máu.
Mặt nhanh chóng chuyển sang màu tím.
Lúc cô sắp không thở được, tay nắm chặt vào túi áo, lấy ra một chai thuốc nhỏ và tạt vào ngực của Thiên Dạ.
Một nửa tạt trúng, một nửa còn lại bị Thiên Dạ hất văng.
Nhưng, như thế là đủ.
Năm giây sau, ngón tay của Thiên Dạ buông lỏng ra, ngực của cô ta đau nhói, không thể chịu được, “cô đã làm gì tôi, đồ vô liêm sỉ.”
“Natri clorua đậm đặc, có vẻ khá “thân thiện” với vết thương của cô. Đối phó với người vô liêm sỉ thì tôi cũng chẳng có kế gì cao siêu, cô miễn cưỡng chịu nhé.” Vân Khanh nhìn cô ta cố gắng chịu đựng sự đau đớn, lùi lại phía sau.
Ánh mắt của Thiên Dạ không thể tin được, “sao cô biết tôi bị thương, còn biết cả vị trí bị thương?”
Vân Khanh chỉ vào mũi và mắt của mình, “dĩ nhiên tôi không có bản lĩnh giỏi giang như cô. Thực ra có rất nhiều việc chỉ cần quan sát tỉ mỉ và có não là đủ rồi. Suy cho cùng thì sự phát triển của thế giới vẫn là do bộ não điều khiển. Cô chuẩn bị tất cả chỉ để thuận lợi hơn cho cô mà thôi, hình như chẳng có gì hay ho. Dĩ nhiên, cảm ơn cô hôm nay đã khinh thường tôi, khiến tôi có được cơ hội này.”
Cô ta cười haha. Lúc Thiên Dạ quay về bàn làm việc lấy súng, cô bật sáng máy ghi âm ở thắt lưng, “dù sao thì tôi cũng nhát gan sợ chết. Đây là món đồ tốt, có ích ở tòa án, ghi âm lại được tiếng súng thì thẩm phán sẽ rất kinh hãi!”
Tay Thiên Dạ nắm chặt súng, hôm nay cô ta đã coi thường địch, sắc mặt lạnh lùng.
Sáu năm trước, ai cũng có thể bắt nạt, cưỡng bức con ngốc này. Sáu năm sau thì đã khác.
Vân Khanh nhân cơ hội chạy rất nhanh, chạy đến hành lang tầng 3 thì đàn em của Quý Tư Thần đã đứng ở bên trong, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đó trên mặt cô đẫm mồ hôi. Cô lúc này mới choáng váng, hai chân mềm nhũn nhưng mặt lại vô cùng bình thản, được dìu xuống cầu thang.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy may mắn. Sáng ngày hôm đó Lục Mặc Trầm trở về, toàn thân nồng nặc mùi máu, trong móng tay cũng có máu.
Vì vậy, sáng nay trước lúc đi, cô mới nghĩ ra việc đến phòng thuốc lấy nước muối đậm đặc.
Chỉ là đoán vậy thôi. Sau đó quan sát thấy lúc người phụ nữ này nói chuyện, ngực hơi đè nén giọng nói, cô mới đặt cược một phen.
Vẫn may cô ta đúng là bị thương thật nên cũng có chút tác dụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT