Thiên Dạ nhìn chằm chằm vào biểu hiện trên khuôn mặt của Vân Khanh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, mang đầy ý châm chọc nặng nề, “thế nào? Đây là ai, có muốn thôi miên nữa không?”
Vân Khanh siết chặt ngón tay ở sau lưng, dần dần bình tĩnh trở lại.
Cô đưa tay gạt bức ảnh ra.
Ánh mắt của Thiên Dạ hơi thay đổi.
Vân Khanh bình tĩnh nói, “cô muốn thế nào? Cô gì đó ơi, muốn mượn những tấm ảnh này để chia cắt tôi và Lục Mặc Trầm, hay là muốn cái gì khác?”
Thiên Dạ lo lắng cau mày, “cô cuồng bị bạo lực à, nhìn những thấy những thứ này vẫn không có phản ứng gì? Đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi. Tôi thôi miên cho cô, cô sẽ biết nó ghê gớm thế nào.”
Lòng Vân Khanh thắt lại, ánh mắt trong veo, lắc đầu nói, “hôm nay tôi đến đây là để nhìn thấu cô. Cô nên biết rằng từng câu từng chữ cô nói ra, tôi đều không tin! Những bức ảnh như thế này không dọa được tôi, lừa trẻ con thì may ra còn được.”
“Cô không tin?!” Thiên Dạ bị sự bình tĩnh của cô làm cho tức giận đùng đùng, “cô tin anh ấy đến vậy sao?”
“Tôi không tin anh ấy, chẳng nhẽ lại tin cô?” Vân Khanh cười mỉm, “tôi tin người đàn ông của mình, yêu anh ấy. Tôi chăm sóc anh ấy kiểu gì cũng là tốt. Nhưng cô thì khác. Năm đó cô hại anh ấy thân bại danh liệt. Cô của bây giờ đã mất đi tư cách xuất hiện trước mặt anh ấy từ lâu rồi, chỉ là tự cô cầu xin một cách vô cớ và nhàm chán mà thôi.
“Cô dám khinh thường tôi?” Thiên Dạ túm lấy cổ của cô.
So về sức thì Vân Khanh vốn dĩ không khỏe nên cô không cử động.
Cô rất bình tĩnh.
Sự bình tĩnh của cô khiến Thiên Dạ mất bình tĩnh.
“Cô cho rằng anh ấy thích cô sao? Yêu cô sao? Không phải là vì cần thân thể của cô để chơi đùa sao?” Thiên Dạ uể oải cười chế nhạo.
Nụ cười của cô vẫn chưa dưt, Vân Khanh khẽ nheo mắt, “cũng vẫn hơn cô. Anh ấy đến thân thể của cô cũng không cần, chỉ là một người đóng thế. Nếu không thì bức ảnh của cô gửi cho tôi đếm đó không phải là ảnh anh ấy bước ra từ bồn tắm.”
Lồng ngực của Thiên Dạ như bùng cháy!
Mắt cô ta nheo lại. Cô ta đã khinh thường người phụ nữ yếu đuối không có gì trước mặt.
Cô ta chậm rãi đưa tay vén chiếc mặt nạ nửa già nua trên mặt, để lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi, trang nghiêm, cứng rắn mê lòng người.
Vân Khanh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cái cằm nhọn hoắt của cô ta, tiến về trước thì nhìn thấy đôi mắt nhỏ dài, là một nhan sắc vô cùng xinh đẹp.
Thiên Dạ cười haha một cách quỷ quyệt, “Giờ thì cô hiểu rồi chứ! Vì sao anh ấy lại thích cô? Bởi vì anh ấy hận tôi, không thể nào buông bỏ được tình yêu sâu đậm dành cho tôi, cho nên mới tìm một người thay thế như cô! Hãnh diện quá nhỉ! Cô nhìn xem cô có giống tôi hay không?”
Mắt Vân Khanh không cử động, tất cả những thay đổi đều ở trong lòng.
Cô khẽ gật đầu cười haha, “đúng là hơi giống, nhưng già hơn tôi.”
“... ...”
“Có lẽ đó là bệnh chung của đàn ông? Vậy thì tôi vẫn có nhiều lợi thế hơn, phải bảo vệ khuôn mặt mịn màng này, không để đó khô xấu như mặt cô.”
Cuối cùng thì Thiên Dạ cũng tức điên khi gặp phải người như cô.
Cô ta túm chặt cổ cô, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường, “loại phụ nữ yếu đuối nhu nhược như cô thì biết cái gì? Trong mắt tôi cô chỉ là người thiểu năng. Cô đứng trước mặt tôi bàn luận về lợi thế gì chứ! Ta chỉ cần động ngón tay thì có thể bóp chết cô, xử lý xác chết lại là thế mạnh của tôi. Cô có muốn thử không?”
Cô ta lạnh lùng liếc mắt, tay dồn thêm lực, “cô quay về hỏi anh ấy một câu xem anh ấy có yêu cô không? Cô đoán xem anh ấy có trả lời hay không. Thứ ngu ngốc không biết sự thật luôn khiến người ta thương hại. Năm đó tình cảm của tôi dành cho anh ấy đã khiến tim anh ấy đóng chặt rồi. Anh ấy chỉ yêu một lần duy nhất, đó là tình yêu dành cho tôi. Anh ấy chỉ yêu một người là tôi. Bởi vì anh ấy bây giờ không thể yêu người khác. Cô có thể đi hỏi anh ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT