Lục Mặc Trầm nhìn chăm chú anh ta rửa tay, pha nước sát trùng ra thật loãng, rồi một lần, hai lần, ba lần lặp đi lặp lại rửa tay.
“Cậu có một tật xấu, khi tâm thần không yên, gặp chuyện không thể giải quyết được, thì sẽ liên tục rửa tay.” Lục Mặc Trầm sắc bén nói.
Tần Luật ngẩn ra, chậm rãi tháo ống dẫn nước tạm thời ra.
Hồi lâu sau, rốt cuộc anh ta mới xoay người lại: “Thiên Dạ trở về lúc nào? Lúc trước cậu bảo Quý Tư Thần đi Mỹ, có phải là có liên quan đến cô ta không? Các cậu, chuyện gì cũng không nói với tôi.”
Lục Mặc Trầm nhíu mày, nhìn chằm chằm anh ta: “Nói cho cậu, cậu định làm gì?”
Tần Luật hơi sững sờ, không nói nên lời.
Người đàn ông đối diện bước tới từng bước, trực tiếp ép hỏi: “Cậu và Thiên Dạ, có quan hệ gì!”
“Không có quan hệ.”
“Không có quan hệ gì? Sao cô ta lại nhắc tới cậu, A Luật, sáu năm trước cậu đã có liên quan đến tôi!”
Ánh mắt Lục Mặc Trầm lạnh thấu xương, giống như băng, nhìn chằm chằm Tần Luật một lúc lâu, giọng nói lạnh lùng: “Sáu năm trước tôi và Vân Khanh đều không có ấn tượng với nhau, chuyện này cậu biết chứ? Tôi đã tìm chuyên gia thôi miên thôi miên chiều sâu, trí nhớ của tôi không phải bị phong tỏa, cũng chính là không phải bị thôi miên, cũng chính là…… tôi không phải bị Thiên Dạ lừa gạt, cô ta nói với tôi, việc tôi không có trí nhớ, hẳn là nên hỏi cậu!”
Đồng tử Tần Luật hơi dao động, giống như bị lời nói của anh làm cho tan vỡ một chút.
Nhưng vẻ mặt của anh ta không hề dao động, vẫn kiên định như sắt.
Anh ta xoay người đi ra ngoài: “Không có liên quan gì đến tôi, lời của cô ta cậu không nên tin, nếu cậu muốn hỏi chuyện này, cậu có thể trở về.”
Lục Mặc Trầm a một tiếng, lạnh lùng nở nụ cười, ngăn lại anh ta, gầm nhẹ: “Loại bỏ trí nhớ nhất định có liên quan đến khoa học, mà cậu là bác sĩ! Tần Luật, cậu đã hại tôi sao?”
“Không có!” Tần Luật quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc, đáy mắt xẹt qua một vết nứt: “Cậu không cần khích tôi, tôi sẽ không nói gì cả.”
Lục Mặc Trầm chống khuỷu tay, khuỷu tay đè lên cổ Tần Luật, đè anh ta vào thân cây, trong lồng ngực tràn đầy lửa giận sắp bùng nổ: “Cậu cũng đừng ép tôi, nếu cậu không nói ra chuyện đã xảy ra trên người tôi vào sáu năm trước, chuyện cậu đã làm gì khiến tôi bị mất trí nhớ, tôi sẽ giết cậu!”
Xung quanh vắng lặng, bầu trời đêm tí tách tiếng mưa rơi, đêm mùa hè có tiếng côn trùng kêu, tiếng kêu thầm thì, cùng với tiếng thở dốc của hai người đàn ông.
Tần Luật bị nước mưa đánh vào mắt, từ từ nhắm hai mắt lại.
Anh ta nhẹ giọng nói: “Tôi không thể nói, Mặc Trầm, vì cậu, không thể nói.”
Hô hấp Lục Mặc Trầm hơi ngừng trệ, ánh mắt tối tăm, giống như một con thuyền giấy bị kẹt nơi đáy cốc tối tăm, bị vây khốn, trái tim đập một cách nặng nề, càng lúc càng nhanh.
“Tôi có dự cảm rất xấu, A Luật, sáu năm trước tôi và Vân Khanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi đã nhớ ra một đoạn ký ức ngắn, tôi đã từng đánh cô ấy ở thư viện, cô ấy cũng có một giấc mộng, cô ấy bị trói ở trên giường, những chuyện này….. Những chuyện này khiến cho tôi cảm thấy hơi bất an, tôi không muốn cô ấy tìm lại ký ức, lại không biết tôi nên tìm về ký ức như thế nào. Là một người đàn ông, tôi muốn biết được trước cô ấy, sáu năm trước tôi và cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như là không tốt, thì tôi sẽ gánh chịu, không nên để cho cô ấy gánh chịu. Tôi đã biết đáp án, trong lòng tôi đã biết trước, cho dù là cái gì, đừng giấu tôi, hãy nói cho tôi biết tất cả!”
Tần Luật mím chặt môi mỏng, ánh mắt kiềm nén.
Anh ta từ từ nhẹ giọng nói: “Đó không phải là chuyện mà cậu có thể thừa nhận được, cậu hiểu không? Mặc Trầm, không chạm vào, là rời xa đau khổ, đây là việc mà một người làm anh em như tôi có thể làm để bảo vệ cậu!”
Ánh mắt Lục Mặc Trầm hơi biến đổi, anh không thể thừa nhận? Rất nghiêm trọng?!
Nhưng trong lòng lại càng thêm nghi hoặc, trái tim nặng nề đập thình thịch!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT