Tần Luật cứng đờ, đối với việc anh ấy trở nên cứng đờ khi nhắc đến Thiên Dạ, để lộ ra quá nhiều tin tức.

Ánh mắt Lục Mặc Trầm trầm xuống, chạm đến đáy cốc.

Anh không nói gì thêm, cúp điện thoại.

Đứng ở hành lang, gió lạnh từ sân phơi thổi lại đây, thổi vào trên mặt anh.

Trong phòng thay quần áo, a thẩm mở valy ra, chuẩn bị hành lý đơn giản cho anh.

Hai đứa nhóc vây xung quanh, lăn xăng tới lui ‘hỗ trợ’.

“Cô chủ nhỏ, không cần mang theo đồng hồ, cà vạt cũng không cần.”

A thẩm bỏ đồng hồ ra, trên tay của cô nhóc vẫn còn cầm hai cái đồng hồ lớn màu hồng phấn: “Lão Lục đi công tác, phải để cha ăn mặc lộng lẫy một chút!”

Ánh mắt Lục Mặc Trầm u ám, bọn trẻ vẫn không biết gì cả.

Chỉ cho rằng đây chỉ là một chuyến công tác bình thường.

A thẩm đẩy valy ra, anh đã thay xong quần áo, áo sơ mi quần tây đơn giản, không ăn mặc nghiêm túc giống như lúc bình thường đi công tác.

Thập Tứ chu miệng nhỏ, ngửi được mùi vị không bình thường: “Chỉ là đi công tác thôi, sẽ về sớm thôi mà, lão Lục cha không cần phải mím môi mất hứng như vậy nha.”

Lục Mặc Trầm đi qua phòng cho khách, hơi cúi người, bàn tay to một trái một phải đè lại hai cái đầu nhỏ, ánh mắt anh thâm thuý, nhìn vào phòng cho khách.

Người phụ nữ ngủ rất sâu, hô hấp nhè nhẹ mang theo hương thơm.



Giọng nói của anh nặng nề: “Ngoan một chút cho cha, lúc cha không ở nhà, phải chăm sóc tốt cho dì của các con.”

“Con rất ngoan mà.”

“Con cũng vậy!”

Cậu nhóc nắm lấy ống quần anh, tiễn anh xuống lầu.

Ngoài cửa, lái xe cung kính nhận lấy hành lý.

Lục Mặc Trầm dặn dò a thẩm vài câu, vệ sĩ vẫn thủ tại vị trí cũ của mình.

Anh lên xe, sắc mặt trở nên âm trầm, lạnh lùng.

……

Ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ, Lục Mặc Trầm hơi chợp mắt một lúc, bình thường bay như vậy anh sẽ không ngủ.

Nhưng hôm nay anh lại nằm mộng, còn bị giấc mộng làm cho giật mình tỉnh dậy.

Suy nghĩ một lúc, anh nặng nề mở mắt ra, đã đến Thành phố B.

Xuống sân bay, anh vào khách sạn, nhìn đồng hồ và chờ đợi.

Đợi đến buổi chiều, vẫn không liên lạc được với Tần Luật, Lục Mặc Trầm liền xuất phát đến nơi công tác của anh ta.

“Tiên sinh, ngài không nên đến bên đó, vụ sạt lở núi đã tạo nên thương vong nặng nề, hiện tại mưa to tầm tã mấy ngày liền, đường cũng đã bị lấp kín, lái xe chúng tôi không dám đi!”



Lục Mặc Trầm không nói một lời, trực tiếp đưa một sấp tiền, yêu cầu đưa xe đến, anh tự lái.

Địa điểm xảy ra sạt lở núi, đương nhiên là ở vùng núi.

Lái xe đến cách điểm đến khoảng 2km, thì bị nước đọng ngăn chặn, không thể đi tiếp.

Lục Mặc Trầm xuống xe, di dộng không có tín hiệu, giữa mày anh nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi.

Anh đi bộ về phía trước.

Đến khi trời tối đen thì anh mới đến được hiện trường xảy ra tai nạn, trong lều trại người đến người đi, đoàn xe cảnh sát hỗn loạn vô cùng.

Không ít bóng áo blouse trắng thấp thoáng trong đó, Lục Mặc Trầm nhíu mày, tìm kiếm trong ngoài phạm vi hơn 300m.

Tần Luật ở trong một căn lều trại, ngọn đèn u ám, anh ta đang làm phẫu thuật khẩn cấp cho một nạn nhân vừa mới được cứu ra.

Trên áo blouse trắng dính một mảng vết máu và nước bùn, chỉ có khuôn mặt thanh nhã kia là vẫn tuấn tú sạch sẽ như trước.

Anh ta đặt máy cưa phẫu thuật xuống, vừa mới cởi khẩu trang ra, tầm mắt hơi cảm ứng, anh ta quay đầu.

Lục Mặc Trầm đứng trước cửa lều trại, thân hình cao lớn đứng chạm đến đỉnh cửa lều, vẻ mặt vô cùng trầm mặc.

Tần Luật hơi cứng đờ, cúi đầu, tiếp tục băng bó cho nạn nhân.

Ước chừng một tiếng sau, Lục Mặc Trầm đứng trước cửa lều, vê đầu thuốc lá, đợi anh ta đi ra.

Tần Luật đi về lều trại của mình, dùng nước sát trùng rửa tay, trong suốt quá trình hai người không nói với nhau câu nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play