Tan làm, Vân Khanh nhận được điện thoại của anh.

Giọng người đàn ông trầm thấp, nặng nề như đang nới lỏng cà vạt để dễ thở hơn, “Em gọi điện cho A Quan?”

“Uhm, buổi chiều có gọi.” Vân Khanh thản nhiên thừa nhận, muốn giấu chắc chắn không giấu được, cô đã có chuẩn bị tốt.

Anh lười lên tiếng, chờ cô nói tiếp.

Vân Khanh cười, tiếp tục nói, “Cũng không có việc gì, muốn hỏi lịch cuối tuần của anh, xem xem liệu cuối tuần anh có phải làm việc không, bởi vì Mười Ba rất muốn đi xem một bộ phim mới ra rạp, nói với em mấy lần rồi. Vé rất khó mua, em định đặt trước nên mới hỏi A Quan. Nhưng mà A Quan nói anh còn phải đi hạng mục gì đó nữa thì phải? Nên là thôi vậy.”

Hợp tình hợp lý.

Cô với bé con đã bàn bạc trước với nhau rồi, sẽ không có sơ hở.

Bên kia, hình như anh đang cùng thư ký Tống trao đổi gì đó.

Sau đó đột nhiên thấp giọng, nhẹ nhàng nói với cô, “Sao em ngốc thế? Xem phim thì xem ngày nào chẳng được, nhất thiết phải là cuối tuần sao?”

“Hả?”

“Tối nay, đặt vé đi, tôi tan làm sớm.” Anh lại nói, kiêu ngạo ra lệnh.



Đầu bên kia, nghe thấy thư ký Tống thấp giọng nói, “Chủ tịch Lục, nhưng mà vẫn còn hơn hai mươi văn kiện, ngài cũng vừa mới nói toàn bộ nhân viên tăng ca…”

Người đàn ông bình tĩnh lên tiếng: “Người phụ nữ của tôi muốn đi xem phim, tôi phải làm sao đây? Tôi là ông chủ, các cô là nhân viên, cố lên.”

Thư ký Tống: “…”

Vân Khanh: “…”

Cô là người chịu trách nhiệm.

Xem chừng toàn bộ Thịnh Thế sẽ hận cô hai lần.

Cô tiếp tục nói: “Chủ tịch Lục, công việc quan trọng, hơn nữa vé cũng khó mua.”

Lục Mặc Trầm nhíu mày, anh đã chủ động nói ra rồi, còn không biết giữ thể diện cho anh, anh thật mất mặt mà.

Quay đầu, nhìn sang A Quan: “Rạp chiếu phim gần thành phố S nhất còn có thể cướp được vé không?”

A Quan: “… Có, có thể.”

Vân Khanh: “…”





Thu dọn đồ đạc, Vân Khanh lái xe đến Dự Viên.

Từ hầm để xe đi thang máy lên, cửa phòng khách của biệt thự đang mở, cậu bé nói ríu rít không ngừng, A Thẩm chạy khắp phòng thu dọn.

“Rốt cuộc là cái này hay là cái này vậy. Cát Cát, anh nghiêm túc một chút đi!”

“Lấy tư cách của một cậu bé chân chính mà nói, đóa hoa kia rất phiền phức, vô cùng phức tạp.”

“Vậy là anh thích chiếc sườn xám mà Tiểu Vân Vân mua cho em à?”

“Tuy rằng em mặc lên không có eo, lại lộ ra cái bụng tròn ủng, đôi chân ngắn tũn, nhưng nếu chúng mình mặc đồ của Tiểu Vân Vân tặng, dì ấy nhất định sẽ rất vui!”

“Anh không phải Cát Cát thân yêu của em, hừ…”

Vân Khanh đi vào, thấy Mười Bốn đang đứng trước gương lắc lắc cái eo nhỏ mà không có eo, vô cùng rầu rĩ.

Vân Khanh không nhịn được cười, vỗ tay, “Cục cưng nhà họ Lục đẹp quá đi.”

Bé con được khen thì ngay lập tức trở nên vui vẻ, vân vê làn váy, “Con biết mắt nhìn của dì Vân Vân là tốt nhất vũ trụ. Hihi, vậy con sẽ mặc chiếc váy này!”

Vân Khanh cười nói: “Nhưng mà buổi tối chỉ là đi xem phim thôi, các con có quá phấn khích rồi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play