Chuyên gia Trương gật đầu và yêu cầu cô thư giãn đầu óc trước, nghe Tâm Kinh rồi chuẩn bị thôi miên.
Vân Khanh được y tá dẫn vào một căn phòng nhỏ bên trong.
Trong khoảng thời gian này, cô cẩn thận, chuyên gia Trương dường như đi tới phòng làm việc một chuyến.
Anh ta nhanh chóng trở về, một giờ sau, Vân Khanh liền nằm trên ghế dựa.
Trước khi đến đây, Vân Khanh đã ở phòng khám cả buổi sáng để kiểm tra kiến thức về thôi miên, cô nghĩ mình đã chuẩn bị nhiều hơn so với ngày hôm qua.
Việc chuẩn bị đã ổn thỏa, nhưng hôm nay cô thậm chí còn không vào trạng thái thôi miên nông cạn.
Chuyên gia Trương đã thử nhiều lần, và cuối cùng xin lỗi phải cắt ngang: “Nếu sức khoẻ tinh thần của cô có hạn, không thể vào được, thì cô nên dừng lại.”
“Nhưng tôi cảm thấy hôm nay trạng thái của tôi rất tốt.” Vân Khanh nhìn chằm chằm chuyên gia Trương.
Chuyên gia Trương mỉm cười xem xét ca bệnh một chút: “Là như vầy, cô Vân. Cách trị liệu thôi miên thì không có quy tắc, dục tốc bất đạt. Kết quả của mỗi ngày sẽ không giống nhau. Nhưng qua quan sát của tôi về cô hôm nay, tôi khuyên cô nên dừng lại một khoảng thời gian hoặc đừng làm thôi miên nữa.”
“Tại sao?” Vân Khanh vừa cười vừa hỏi.
“Bởi vì ảnh hưởng đối với cô không cao.”
“Nhưng hôm qua anh còn nói tôi tốt hơn so với anh Lục, tôi thuộc loại có thể thôi miên.”
“Có thể thôi miên và thôi miên có hiệu quả là hai khái niệm. Cô kiên trì thì tất nhiên chúng ta sẽ có thể hẹn tuần sau gặp.” Chuyên gia Trương luôn mỉm cười từ đầu đến cuối.
Cửa văn phòng đóng lại, chuyên gia Trương ngồi xuống ghế, điện thoại vang lên đúng lúc. Anh ta sửng sốt rồi vội vàng trả lời: “Dạ, anh A Quan, đã làm theo những gì anh Lục nói. Cô Vân khá thất vọng nhưng cô ấy đã đồng ý, tuần sau có thể sẽ tới nữa. Được, tôi sẽ tiếp tục đi công tác.”
Vân Khanh đi ra khỏi trung tâm điều trị, cô dừng lại, liếc mắt về phía cửa sổ phòng làm việc của chuyên gia Trương.
Hình như vào lúc này chắc chắn là Lục Mặc Trầm đã chặn email.
Hơn nữa, khi chuyên gia Trương đi ra ngoài giữa chừng, chắc là đã nghe điện thoại của anh và làm theo mệnh lệnh.
Vân Khanh hơi rũ mắt xuống, trong lòng dâng lên một tia tức giận, hôm nay cô tới tìm chuyên gia Trương, một nửa là thành tâm tìm bác sĩ, một nửa là muốn xem anh có khống chế cô không?
Quả nhiên là vậy.
Anh không muốn cô biết chuyện của 6 năm trước.
Chuyên gia Trương có lẽ đã nói cho anh biết tất cả về những căn phòng và mộng cảnh mà cô mô tả.
Có phải anh đã nhận thức được điều gì đó, nghĩ ra điều gì đó cho nên ngăn cản cô thôi miên lần nữa.
Giống như một cái hố đen, càng có người che lấp thì trong lòng cô càng nảy sinh thêm nghi ngờ.
Có phải cô bị trói vào đầu giường, thật sự bị anh bạo hành?
Nghĩ đến đây, lưng cô có cảm giác hơi lạnh, cô không hy vọng đó là sự thật nhưng bí mật này cần cô kiểm chứng.
Cũng giống như cái email ác ý đó, lúc này cô cũng khá chắc chắn, nói với anh những bức ảnh đó, tuyệt đối không có kết quả.
Cứ để mơ hồ như vậy sao?
Mơ hồ như thế, bất chấp sự thật 6 năm trước, cùng anh bước đi, cho dù anh có nghiêm túc và trách nhiệm, Vân Khanh cũng cảm thấy trong lòng cô sẽ không thật sự hạnh phúc.
Giống như bị anh khống chế, cho dù là dịu dàng quan tâm thì cũng không nên như vậy.
Anh đã giấu cô điều gì?
Cô nhớ lại đánh giá trước đây của mình về anh.
Cô thuần khiết, trắng đen là trắng đen, nhưng anh, giống như người đàn ông có thể đi khu vực giữa, có sự dè dặt trước trái tim khó hiểu và đôi mắt vô hình của mình.
Còn chuyên gia Trương, chắc có lẽ sẽ không thật sự thôi miên cho cô.
Nhưng cô đã có phòng ngủ trong tay, một mộng cảnh, cô phải làm sao đây?
Vân Khanh suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định.
Cô tự mình đi tìm một nhà thôi miên khác. Và tránh mặt Lục Mặc Trầm, nếu không, cô sẽ không có kết quả như chuyên gia Trương.
Vân Khanh trở lại phòng khám và làm việc như thường lệ vào buổi chiều. Sau khi tiếp nhận bệnh nhân, cô bắt đầu tìm kiếm các viện tâm lý nổi tiếng hơn ở thành phố S.
Điều quan trọng nhất là bí mật và che giấu.
Cuối cùng, ba người đã được chọn và xem xét thông tin từng người một. 2 người bị loại và một liệu pháp tâm lý “Khai sáng” được để lại. Xem qua tư liệu của nhà thôi miên, tuy không có hình ảnh, nhưng viết giới tính nữ, 45 tuổi, ca bệnh thành công tương đối nhiều.
Vân Khanh không suy tính, cảm thấy chuyên gia Trương là nam, lần này chuyển thành nữ có lẽ sẽ tốt hơn.
Cô kiểm tra trên website của Sở Y tế thì thấy đây là phòng khám đáng tin cậy. Cô đã bấm vào tài khoản chuyên gia để đặt lịch khám và viết hồ sơ cho ca bệnh của mình.
Sau vài giây chờ đợi, bên kia trả lời: Chào mừng bạn.
Vân Khanh cau mày, ở trong nước, khám bệnh thì sẽ không nói hoan nghênh.
Cô cũng không quan tâm lắm, dù sao lỗi dùng từ cũng là chuyện thường tình. Cuộc hẹn đã định vào cuối tuần, Vân Khanh suy nghĩ một lúc rồi gọi cho A Quan để hỏi về lịch trình cuối tuần của Lục Mặc Trầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT