“Cậu ổn là được. Cậu ổn thì tớ không còn gì lo lắng nữa, mặc kệ Chủ tịch Mặc như thế nào, thì cũng coi như là anh ta đã cho cậu hai cục cưng đáng yêu. Người này tính tình khó đoán, cậu cứ nghe theo cha cậu, vừa nhìn vừa đi, phía sau không chỉ có cha cậu, còn có tớ và Hạ Thủy Thủy làm hậu thuẫn!”
Vân Khanh nghe, vốn là cảm động, lại hơi bật cười, không khỏi nắm lấy tay cô ấy: “Đã lâu không có cùng cậu làm thế này, trước kia khi không có Hạ Thủy Thủy, tớ và cậu tay không rời tay.”
“Đúng vậy, người khác còn cho rằng tớ và cậu là gay, giải thích thế nào cũng không nghe! Thực tế thì cô nương đây thích mấy kẻ cơ bắp được không chứ?”
Đến giờ nhớ tới Tô Gia Ngọc đều không biết nói gì.
Vân Khanh phụt một tiếng, thấy tâm trạng của cô ấy không tệ lắm, liền hỏi: “Gần đây Tiểu Đào Tử thế nào?”
“Ở nhà bà ngoại một thời gian, không khí tốt, con bé cũng tốt hơn, quen với một vài người bạn, gần đây tóc con bé không rụng..... ồn ào muốn tớ mua cho nó mũ quả dưa, còn muốn váy nhỏ. Tâm trạng tốt một chút liền muốn làm đẹp, không giống tớ cần kiệm quản gia một chút nào.”
“Cậu keo kiệt, tớ mua cho con bé.” Vân Khanh cười, nhìn đồng hồ: “Hay là bây giờ đi trung tâm thương mại một chuyến, cậu xin nghỉ đến khi nào?”
“Buổi chiều tớ đi làm, còn nợ con bé, đi mua cho nó.” Tô Gia Ngọc nói: “Cậu đậu xe ở đâu?”
Hai người dừng lại ở đoạn đường trung tâm CBD, nơi này nhiều khu mua sắm.
Vân Khanh đi theo Tô Gia Ngọc bước vào một cửa hàng, tầng 2 và 3 có khu vực chuyên bán đồ trẻ em, cô không biết, nhưng Tô Gia Ngọc lại biết rõ.
Nhìn những bộ quần áo nhỏ xinh đẹp, Vân Khanh không khỏi bị hấp dẫn.
Có một cảm giác rất kỳ lạ.
Lúc trước dù đi ngang qua cô cũng không liếc mắt nhìn một cái, chỉ là lúc này đây, cô lại không khỏi liếc mắt đánh giá, bộ này Thập Tứ mặc đẹp, cái mũ này Thập Tam đội đẹp.
Tô Gia Ngọc nhìn dáng vẻ có chút mờ mịt lại mới lạ của cô, không khỏi buồn cười, hơi nghiêng người qua, nói: “Rốt cuộc vẫn là bản năng làm mẹ của phụ nữ. Ừm, cậu học cách mua quần áo một chút đi.”
Vân Khanh đi theo cô ấy.
Tô Gia Ngọc vừa chỉ vừa nói: “Làn da của trẻ con nhạy cảm, giống như loại này sợi vải thô, bọn chúng hiếu động, mặc vào sẽ cọ sát làn da.”
“Còn loại sợi poly này cũng không được, dễ gây dị ứng.”
“Cổ áo nữa, phải dễ mặc dễ cởi, nút áo nhất định là không được….. ai, mới chỉ mấy điều này, cậu có hoa mắt không?”
Vân Khanh hơi nhíu mày, không thừa nhận.
Cô tự mình đi đến bên cạnh, cầm lấy một bộ sườn xám nhỏ bằng vải bông: “Nút áo thì sao vậy, tớ thấy nút áo rất đẹp, tớ muốn mua cái này cho Thập Tứ.”
Tô Gia Ngọc cười lắc đầu, mới làm mẹ, đợi đến khi buổi sáng mặc quần áo phiền phức thì sẽ biết thế nào là tra tấn.
Cô ấy cũng không nhắc nhở, hai người đều tự chọn xong một ít quần áo và đồ chơi nhỏ.
Lúc tính tiền, Vân Khanh liền ngăn Tô Gia Ngọc ở bên ngoài, không cho cô ấy vào.
Tô Gia Ngọc hơi đỏ mặt, chỗ đông người không tiện tranh cãi, nên tùy ý cô.
Mang theo đồ đạc ra khỏi cửa hàng, Tô Gia Ngọc che dấu hốc mắt đỏ ửng: “Cậu làm gì vậy chứ?”
“Không làm gì cả, tớ yêu thương con gái nuôi.” Vân Khanh cười nói.
Tô Gia Ngọc chuyển động chân: “Tớ mời cậu đi ăn.”
“Đi——“ Vân Khanh kéo dài giọng, cô nàng này là không muốn thiếu nợ người khác, rõ ràng là rất khó khăn.
Hai người còn chưa đi được hai bước, thì có một người đi ra từ cửa hàng bán đồ trẻ em ở bên cạnh, chuẩn xác mà nói, là lao về phía bọn cô!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT