“Không có khả năng.” Vân Khanh quyết đoán nói, tầm mắt nhìn về nơi khác, trong mắt có chút u lãnh.

“Tôi sẽ nghĩ cách, tôi sẽ cướp lại mọi thứ! Tất cả những gì trước đây bị Lục Mặc Trầm cướp lấy, tôi phải lấy lại toàn bộ! Tôi sẽ làm một vài chuyện, một vài chuyện tạm thời vi phạm ý muốn ban đầu..... Hi vọng em đừng xem nhẹ tôi, hết thảy, đều là vì tôi muốn đến gần em một lần nữa, cướp lại em, Tiểu Khanh.” Giọng nói anh ta khàn khàn mà cố chấp.

Vân Khanh nhíu mày, anh ta còn nói là không rối rắm, thật ra thì lại rất cực đoan.

Cô chỉ phải lạnh nhạt nói: “Anh không cần phải phí tâm cơ, làm việc thương nhân hại lý!”

“Tôi đã đổi ý, đồng ý với Bạch Vũ Linh, đính hôn với Quý Chỉ Nhã.”

Cố Trạm Vũ nói xong câu này, liền cúp điện thoại.

Vân Khanh nhìn chằm chằm vào màn hình di động, trong lòng suy nghĩ không biết anh ta nói cho cô điều này là có ý gì?

Nếu anh ta lại gây ra sai lầm lần nữa, thì không ai có thể cứu được anh ta, cô cũng sẽ không can thiệp vào.

Xoa xoa giữa mày, Vân Khanh hít sâu một hơi, từ từ xoay người.

Vân Thừa Thư đứng ở phía sau.



Không biết đã đứng bao lâu.

Vân Khanh im lặng một hồi, lắc đầu nói: “Cha, con không có liên lạc với anh ta.”

“Chuyện bọn nhỏ..... con đã biết?” Vân Thừa Thư lo lắng, hỏi ra điều này.

Vân Khanh hơi sửng sốt một chút, sáng nay đến tìm cha, cũng là muốn nói đến chuyện này.

Hai cha con nhìn nhau trong chốc lát, Vân Thừa Thư than nhẹ một tiếng, đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống.

Vân Khanh cũng đi qua ngồi xổm xuống, từ từ đặt hai tay lên đầu gối ông, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt chứa đựng nhiều cảm xúc: “Con còn không biết vì sao cha lại đột nhiên thay đổi thái độ, thì ra là vì cha đã biết, Lục Mặc Trầm nói cho cha biết sao?”

Vân Thừa Thư hỏi lại: “Cũng là cậu ta nói cho con biết?”

Vân Khanh gật đầu: “Hôm trước.”

Vân Thừa Thư nâng mặt của cô lên, khẽ nói: “Con gái, cho nên cha không tiếp tục phản đối con với cậu ta nữa, cha cũng không biết phải can thiệp thế nào, đơn giản là mặc kệ. Bọn nhỏ là máu mủ ruột thịt của con, cắt không đứt, gỡ càng loạn hơn, với tâm kế của thằng nhóc họ Lục kia, năm lần bảy lượt muốn dùng bọn nhỏ để dây dưa với con, chỉ cần cậu ta động ngón tay thôi, cho dù con muốn tránh cũng tránh không được, cho nên cha để con làm theo trái tim mình.”

Cha dụng ý sâu xa, luôn suy nghĩ vì cô.

Thật ra nói không chừng trong lòng còn đau khổ hơn cả cô, ở trong mắt ông thì việc này xem như là vấn đề hủy hoại sự trong sạch.



Trong lòng Vân Khanh cảm động, không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể đỏ vành mắt gật đầu: “Con vẫn nhớ kỹ lời cha nói, không đi nổi nữa thì còn có cha ở đây, có thể quay đầu lại.”

Vân Thừa Thư sờ đầu cô: “Hôm nào mang hai đứa nhỏ kia về nhà để cha nhìn kỹ xem, nhất định là giống con. Lần trước hỏi Gia Ngọc địa chỉ của nhà trẻ, nhưng mà cha không tìm được.”

Vân Khanh mỉm cười, gật đầu.

Đi ra khỏi bệnh viện, dì Mi về nhà cùng cha.

Vân Khanh bị Tô Gia Ngọc gọi lại.

Tô Gia Ngọc đưa cho cô một hộp thuốc Đông y: “Hôm trước tớ thấy cơ thể cậu rất hư nhược, cái này uống đúng giờ, có thể giảm bớt lạnh tử cung. Đã tốt hơn chưa?”

“Qua kỳ kinh rồi, thì sẽ không sao nữa.”

Hai người cùng nhau đi tới ven đường, Vân Khanh hỏi: “Sáng nay cậu không đi làm sao?”

“Không thấy là tớ đặc biệt xin nghỉ để đi cùng cậu sao?” Tô Gia Ngọc liếc nhìn cô một cái, nhìn gương mặt trắng nõn của cô, cô ấy chậm rãi châm chước nói: “Thật ra Khanh Khanh..... hai đứa nhóc Thập Tam Thập Tứ kia là báu vật vô giá, thật sự là thiên thần nhỏ, cậu cứ nghĩ như vậy đi.”

“Tớ vẫn ổn, Gia Ngọc, cảm ơn cậu.” Vân Khanh đã ổn định lại cảm xúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play