“Vân Khanh.” Vị bác sĩ nam vừa rồi lại gọi cô.

Vân Khanh ngẩng đầu lên: “Bác sĩ Đoạn, còn chuyện gì sao?”

“Tôi thông báo với cô, ba ngày sau có thể đến lấy kết quả.”

“Làm phiền anh phải chạy ra tận đây thông báo.” Vân Khanh gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười lễ phép.

Lục Mặc Trầm lạnh lùng nhìn cô, cánh tay tăng thêm lực: “Không cho cười.”

“…”

Vân Khanh không hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này.

Trước khi bác sĩ Đoạn mỉm cười đáp lại thì Lục Mặc Trầm đã bế cô ra ngoài.

A Quan đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài, bên cạnh là chiếc Bentley.

Vân Khanh bị dị ứng với chiếc Bentley này, nhưng vẫn có thể ngồi, lúc lên xe còn đặc biệt hỏi A Quan: “Tôi cười trông xấu lắm à?”

“Không, Vân tiểu thư cười lên rất xinh đẹp!” A Quan nịnh hót.

Sắc mặt chủ tịch lại lập tức lạnh lùng.

A Quan nhanh chóng ngồi vào ghế lái.



Xe chạy được một đoạn, Vân Khanh nhìn người đàn ông bên cạnh mấy lần, cuối cùng không nhịn được: “Lục Mặc Trầm, anh cản trở giao tiếp bình thường của em.”

“Không được cười với người đàn ông khác.” Anh nhắm hai mắt lại, trực tiếp ra lệnh.

“Tại sao? Cười chỉ là một phép lịch sự.”

“Sao anh không thấy em cười với các y tá nữ? Cứ thấy tiểu thịt tươi là lại cười vui vẻ như thế, thích à?” Anh mím môi, vẻ mặt bất mãn.

Vân Khanh ngẩn người, nhớ đến bác sĩ Đoạn vừa rồi, đúng là vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai.

Cô tức đến bật cười, nhướn mày nói với anh: “Tiểu thịt tươi tất nhiên có vẻ đẹp của tiểu thịt tươi.”

Thắt lưng bỗng nhiên bị siết chặt, anh kéo cô vào lòng, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, cơ bắp nóng bỏng mạnh mẽ cọ vào ngực cô: “Em cảm thấy em đang chảy máu thì anh không dám làm gì em à?”

Cô đỏ bừng mặt: “Anh thì được phép đùa giỡn lưu manh còn em thì không được à? Em cũng có thể đùa giỡn, chỉ là lúc đó em đang tránh né anh nên không dám lau súng cướp cò mà thôi.”

Anh bất động, nheo mắt nói: “Loại bản lĩnh này sau này có thể thực hiện trên giường.”

“…”

Xe lái về hướng Dự Viên.

Vân Khanh nhanh chóng lên tiếng: “A Quan, phiền anh thay đổi tuyến đường một chút, hôm nay tôi phải về nhà.”

“Làm gì?” Lục Mặc Trầm hơi không vui.

“Sáng nay dì Mi gọi điện bảo em về thăm cha một chút, đã mấy ngày em không về rồi.”



“Nhưng Lục tổng đã cử người đến Thẩm gia đón tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư về rồi.” A Quan nói giúp.

Vân Khanh hơi khó khăn.

Lục Mặc Trầm nhíu mày, cuối cùng vẫn phân phó A Quan: “Đồi đường đi.”

Đến chiều, Vân Khanh về đến tiểu khu Thụy Phong.

Lục Mặc Trầm không xuống xe, điều này làm Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cha cô đối với Lục Mặc Trầm… vẫn có thành kiến.

Sau khi chiếc Bentley rời đi, Vân Khanh lên nhà.

Cha đang tập thể dục ở ngoài, dì Mi đang nấu cơm, len lén nhắc nhở cô: “Cha cháu đã bảo dì đến nhà trọ của cháu hai lần, không lần nào thấy cháu ở nhà cả. Chờ lát nữa cha cháu về, nếu có hỏi thì cháu cũng đừng bảo là cháu ở với Lục thiếu gì đó. Dù sao các cháu cũng chưa xác định quan hệ, phỏng chừng Vân tiên sinh vẫn không thích.”

Vân Khanh gật đầu, giải thích : “bảo mẫu nhà Lục Mặc Trầm xin nghỉ nên cháu đến chăm sóc bọn trẻ hai ngày.”

Dì Mi nghe thế thì gật đầu: “Chăm sóc bọn trẻ thì được, bọn trẻ còn nhỏ như vậy, Vân tiên sinh sẽ không làm khó đâu.”

Vân Khanh không hiểu.

Đợi đến khi Vân Thừa Thư trở về, ba người cùng nhau ăn cơm, bầu không khí hơi buồn tẻ.

Vân Khanh thấy cha cô đầy tâm trạng, chắc là đang lo lắng chuyện của cô.

Cô nhanh chóng nói rõ mọi chuyện: “Cha, con và Lục Mặc Trầm đã nói rõ lòng mình. Hôm trước chúng con đã xác định quan hệ yêu đương, cha có đồng ý không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play