Năm năm qua cô chưa từng làm kiểm tra phụ khoa, mỗi lần bị bệnh đều là Tô Gia Ngọc chăm sóc cô.

Đối với chuyện kiểm tra phụ khoa, tiêu chí của Vân Khanh là bớt làm thì ít bệnh.

Bác sĩ nói: “Nếu cô không làm kiểm tra thì không thể chắc chắn cho cô uống thuốc được. Nếu đang đến kì thì chúng tôi nhất định sẽ khử trùng cao hơn, cô yên tâm đi, không phải chỉ một mình cô làm.”

Lục Mặc Trầm nghe đến chữ “cổ tử cung” thì ánh mắt lóe lên, trầm giọng: “Vậy em làm đi.”

Vân Khanh ngẩng đầu, anh đến từ bao giờ thế?”

“Cô suy nghĩ khoảng mười phút đi.” Bác sĩ nói.

Lục Mặc Trầm trực tiếp nắm lấy tay cô: “Làm cho cô ấy.”

“Lục Mặc Trầm.” Vân Khanh gọi anh: “Em có thể chờ năm ba ngày sau rồi làm cũng được, không nhất định phải làm hôm nay.”

“Không phải hôm nay vừa đúng lúc ở bệnh viện sao, dù sao cũng làm thì làm sớm biết sớm.” Anh dẫn cô vào trong hành lang, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Được rồi.

Có làm hay không cũng thế, làm trong lúc đến kì sẽ khó chịu hơn một chút.

Vân Khanh đi đến phòng kiểm tra, bác sĩ bảo cô nằm xuống giường.

Đàn ông không được vào.

Lục Mặc Trầm ở ngoài cửa, nhìn vào bên trong, đi hai bước thì gọi một cuộc điện thoại.



Đối phương nhanh chóng bắt máy.

Ánh mắt anh vô cùng thâm thúy: “A Luật, lần trước cậu nói là xét nghiệm cổ tử cung là có thể xác định được phụ nữ đã sinh con hay chưa đúng không?”

Bên kia trả lời.

Lục Mặc Trầm cúp điện thoại, cân nhắc rồi quyết định.

Hôm nay cô nghe được Quý Chỉ Nhã và Bạch Vũ Linh nói chuyện, dựa theo chỉ số thông minh của cô thì chắc chắn sẽ cảm thấy nghi ngờ.

Đã đến lúc rồi.

Không thể để cho cô đến gặp Bạch Vũ Linh hỏi được, anh phải chiếm lấy thời cơ.

Lục Mặc Trầm ngăn bác sĩ đang chuẩn bị mang dụng cụ và khay tiệt trùng vào trong: “Tôi muốn gặp chủ nhiệm khoa của các anh để thảo luận một số chuyện.”



Vân Khanh ở bên trong đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy bác sĩ vào.

Kì quái.

Khi cô đang định mặc quần vào thì một nữ bác sĩ trung niên bước vào, nhìn bảng tên thì là chủ nhiệm khoa.

Chủ nhiệm khoa cười với cô, chủ động giải thích: “Bác sĩ nam lúc trước bị bạn trai cô thay đổi rồi, bạn trai cô không cho phép bác sĩ nam làm kiểm tra cho cô. Trong số các bác sĩ đang trực, chỉ có tôi là nữ thôi. Được rồi, nằm xuống đi.”

Vân Khanh: “…”



Lặng lẽ không biết nói gì.

Sau khi nằm xuống, cô cảm thấy lần kiểm tra này rất lâu.

Chủ nhiệm khoa giải thích: “Thời gian hành kinh đúng là làm gì cũng khó, nhưng mà không có gì đáng ngại đâu, không ảnh hưởng gì đến cơ thể cô.”

Dù sao thì Vân Khanh cũng không phải bác sĩ phụ khoa, cô cũng không biết các hạng mục cụ thể.

Lúc cô ra ngoài thì sắc mặt hơi tái.

Lục Mặc Trầm đang ở trong khu vực hút thuốc, anh kẹp điếu thuốc trong tay, thấy cô ra ngoài thì bước đến ôm cô lên.

Vân Khanh kinh ngạc nhìn xung quanh, hơi ngượng ngùng: “Người đi người đến còn thể thống gì nữa?”

“Đau không?” Anh hỏi lúc kiểm tra, ánh mắt hơi áy náy.

Cô nhìn anh, mỉm cười, lắc đầu.

Sau đó chế nhạo: “Nhờ uy quyền của anh mà đã thay thế cho em một chủ nhiệm khoa rất có kinh nghiệm và dịu dàng.”

Anh nhìn cô, giọng nói lại trở nên bình thường: “Đừng có nói linh tinh, dịu dàng cái gì mà dịu dàng?”

Vân Khanh không nói gì: “Dịu dàng hơn anh.”

Lục Mặc Trầm ôm chặt lấy cô, không coi ai ra gì mà đi thẳng ra ngoài.

Vân Khanh bị mọi người xem như xem khỉ, xấu hổ trốn trong lòng anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play