Vân Khanh lúng túng đỏ mặt đi vào phòng tắm, gật đầu với Lục Mặc Trầm: "Em tự làm được."
Người đàn ông vừa đi vừa cởi cúc áo sơ mi, lộ ra cơ bắp săn chắc, lưng trần gợi cảm. Anh đi lên lầu, Vân Khanh đóng cửa lại còn nghe loáng thoáng thấy anh nói với A Quan: "Đi lấy cho tôi một lọ thuốc khử trùng."
Vân Khanh: ...
Đến mức đấy cơ à?
Cô ở trong phòng tắm, nước ấm cũng không thể làm giảm cơn đau bụng, trong lòng thầm nghĩ có phải anh đang ở trên lầu khử trùng toàn thân không.
Sau khi tắm xong, Vân Khanh cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô vào bếp định cắt mấy lát gừng đun nước uống, nhưng bỗng nhiên cảm giác đứng không vững.
Cô nhanh chóng chống tay lên bàn, tay trượt qua một chồng bát đĩa, rầm rầm một tiếng, âm thanh đó lập tức khiến trên lầu vang lên tiếng bước chân.
Lục Mặc Trầm nhanh chóng đi xuống, áo choàng tắm còn chưa kịp thắt, gọi cô: "Vân Khanh?"
Bụng dưới đột nhiên đau nhức, cô nhíu mày muốn đứng thẳng dậy.
"Chạy ra đây làm gid?" Người đàn ông bước đến cạnh cô.
"Em muốn uống chút trà gừng, bụng hơi khó chịu."
"Lát nữa anh làm, anh bế em lên trước." Lục Mặc Trầm nhíu mày, sau đó bế cô lên lầu.
Vân Khanh thuận thế vòng tay qua cổ anh, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc xen lẫn mùi hương nam tính.
Những giọt nước từ mái tóc ngắn của anh nhỏ xuống mặt cô.
Hơi thở trong trẻo và thơm mát xông vào mũi.
Chỉ có thân thể là nóng rực và mạnh mẽ.
Vân Khanh được anh ôm về phòng, đặt lên giường. Cô co người lại như con tôm, rất đau.
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lục Mặc Trầm căng thẳng, không hề có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Người đàn ông cao lớn chân tay luống cuống đứng ở đó, không dám động vào cô: “Sao lại đau như thế?”
Vân Khanh siết chặt chăn bông, môi dần dần trắng bệch, vừa thở dốc vừa nói: “Có lẽ do đêm nay uống rượu, hôm qua cũng uống rượu, tối hôm qua em lại không ngủ cho nên bị rối loạn cơ thế, thế nên đau hơn bình thường… A.”
Đau đến quặn cả người.
Lục Mặc Trầm thấy cô ôm chặt lấy bụng thì vươn tay xoa cho cô, cần thận sợ cô đau: “Có thể xoa không?”
“A, trước tiên đừng nhúc nhích…” Cơn đau lập tức ập đến.
Lục Mặc Trầm không dám cử động: “Cứ đặt tay ở đó à?”
Vân Khanh khẽ gật đầu, nhắm chặt mắt lại, lòng bàn tay của anh ấm áp hơn tay cô rất nhiều, đàn ông dương khí nặng, dần dần sưởi ấm sự lạnh lẽo của cô.
Anh căng thẳng ngồi xuống mép giường, hơi chống giường nhìn cô mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trầm xuống: “Đều tại anh dằn vặt em như thế, cố gắng chịu đựng một chút.”
Vân Khanh sửng sốt một chút.
Ngay cả khi nói không rõ ràng thì cô cũng biết là anh đang xin lỗi.
Trong lòng cô hơi ngọt ngào, mặc dù bụng đang rất đau nhưng khóe miệng vẫn cố nhếch lên, cô không muốn anh phải tự trách như thế: “Vậy anh đi xuống pha cho em một cốc trà gừng.”
“Anh đã bảo A Quan ra ngoài mua đường đỏ rồi, có phải là để pha nước đường không? Con gái các em thích uống cái này.”
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, bởi vì cô nghe ra được giọng điệu cưng chiều của anh.
Con gái các em…
Cô ở trong mắt anh vẫn là một cô gái, điều này làm cô bớt đau đi không ít.
Đúng là người từng trải, tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Cô nhanh chóng phổ cập kiến thức: “Không phải là thích uống, mà là khi đến kì thì uống cái này sẽ bớt đau.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT