Bàn tay anh dường như muốn chạm đến nơi nào đó, Vân Khanh sửng sốt, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cơ thể cô vô cùng khó chịu, nhưng chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Nhanh chóng bắt lấy bàn tay anh, cô nói ra tình hình thực tế: "Đừng đụng vào... Em... bà dì của em đến rồi."
Lục Mặc Trầm nhíu mày, nhất thời không phản ứng lại được, đùa cái gì vậy?
Vân Khanh thấy anh như vậy thì khẽ nhếch môi, không nhịn được cười: "Bà dì, chuyện phụ nữ anh không hiểu à."
Một giây, hai giây, ba giây.
Khuôn mặt người đàn ông đột nhiên trầm xuống, cả người cứng đờ.
Vân Khanh cũng đoán được anh sẽ phản ứng như vậy, cười khúc khích.
Anh hơi cau mày lại, lần thứ hai cúi người nhìn xuống, ngay lập tức từ tóc đến lòng bàn chân cứng đờ, Vân Khanh cảm giác được bàn chân mình đang ngồi lên khẽ run.
Cô không thể nào nhịn được cười, nhìn dáng vẻ Lục Mặc Trầm dựng hết tóc gáy, mặt như muốn vỡ ra thành nhiều mảnh.
Những ngón tay đặt trên eo cô giật giật, cô còn nghĩ là anh có thể cứ thế ném cô ra khỏi xe.
Phải biết rằng Lục Mặc Trầm bị bệnh sạch sẽ.
Vân Khanh ho khan một tiếng, mím môi, cảm thấy vô cùng có lỗi: "Bây giờ cũng không còn cách nào khác."
Lục Mặc Trầm đen mặt, tay muốn nhấc cô ra, nhưng cuối cùng lại nhịn không làm vậy.
Không khí trong xe lập tức chìm xuống, hơi thở nam tính vang lên, cố gắng đè nén sự tức giận.
Vân Khanh nhìn gương mặt băng giá của anh, chắc đây là lần đầu tiên trong đời anh bị một người phụ nữ dùng cách này làm "vấy bẩn", một vị hoàng đế như anh làm sao có thể chịu đựng được cơ chứ?
Cô bỗng nhiên không nhịn được cười, thản nhiên nói: "Hay là lúc về thì tìm cái cưa để cắt cái chân này đi? Mặc dù em không phải khoa chỉnh hình nhưng mà vẫn có thể làm được."
"Em muốn chết à!" Lục Mặc Trầm nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt khó chịu: "Thế mà em không chịu nói sớm."
"Em đã nhắc anh từ trước rồi, ai bảo anh tinh trùng lên não..."
Sắc mặt người đàn ông càng thêm khó coi, may mà chân anh dài, chỗ cô ngồi lên còn cách nơi đó một khoảng.
Nếu không thì... đúng thực sự là tắm máu trong truyền thuyết, thế thì nhất định sẽ không chịu nổi.
"Anh ghét bỏ em à?" Vân Khanh lầu bầu.
"Không phải anh ghét bỏ em." Người đàn ông cau mày, giọng nói chăm chú: “Anh không ngất đã là cho em thể diện lắm rồi."
Nghiêm trọng đến mức đấy?
Vân Khanh chỉ biết là sư huynh cô có bệnh sạch sẽ rất nặng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy vị này, chắc là cũng không bình thường, chỉ cần nhìn phòng ngủ của anh là biết.
Cô bối rối: “Không thì để em ngồi xuống? Nhưng mà càng nhúc nhích thì càng ra nhiều, em cũng không muốn..."
"Quên đi, đừng kiếm thêm chuyện cho anh nữa!" Anh ngồi vững như tảng đá, ánh mắt xen lẫn chút đau khổ, rống lên với A Quan: "Rùa bò à? Lái nhanh lên một chút!"
"..." A Quan nằm không cũng trúng đạn.
Không phải anh muốn ôm người phụ nữ của mình nên mới bảo tôi lái xe sao? Đã hảo tâm đi chậm mà còn bị mắng!
...
A Quan dừng xe trước biệt thự Dự Viên.
Vân Khanh nhanh chóng nhấc váy xuống xe, bụng dưới đau đớn, động tác của cô hơi chậm một chút.
Mở cửa xe ra, Vân Khanh quay đầu lại, nhìn thấy người nọ máy móc xuống xe, cả người cứng đờ.
Quần tây màu đen, trên đùi cũng không nhìn ra được cái gì. Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thế, đôi chân dài bước đến trước mặt Vân Khanh.
Cô đi sau anh vào biệt thự.
Lục Mặc Trầm đi thẳng vào phòng tắm xả nước, sau đó gọi cô vào: "Tự xử lý, có đi được không?"
Lúc này A Quan mới nhìn thấy vết máu sau làn váy xanh của Vân Khanh, cậu bé đơn thuần kêu lên kinh ngạc: "Vân tiểu thư! Mông cô chảy máu!"
Lục Mặc Trầm: "..."
Ném thẳng một tập tài liệu qua.
A Quan gào khóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT