Tô Gia Ngọc thấy cô như thế thì không tiếc công sức dạy dỗ.

Hạ Thủy Thủy pha trà giải rượu nhưng Vân Khanh không uống, không cần uống: "Tớ vẫn ổn, Thủy Thủy, có thể phiền cậu đi đón hai bánh bao nhỏ kia được không?"

"Hai bánh bao nhà Lục Mặc Trầm?" Hạ Thủy Thủy ngồi xổm trong phòng khách, trừng mắt nhìn Bát ca, không vui đứng dậy: "Cái tên Lục lớn kia đã bắt nạt cậu thành cái dạng này mà cậu vẫn còn quan tâm đến hai đứa Lục nhỏ đầy à? Cậu sắm vai mẹ hờ của hai đứa nó đấy à? Tiện nhân Vân Sương kia đã diễn vai đó năm năm rồi, Khanh Khanh, cậu không thể nhẹ dạ cả tin như thế."

"Mấy người giúp việc đều nghỉ hết rồi, bây giờ đã là bốn rưỡi, cậu đi nhanh đi."

"Anh ta là một người cha mà có thể dùng con mình như một lá bài để mặc cả, cậu còn gấp gáp như thế làm gì? Cũng có phải là con của cậu đâu, người phụ nữ này đúng là lương thiện đến ngu ngốc."

Hạ Thủy Thủy thầm mắng, sau đó cầm chìa khóa xe và túi xách lên.

Vân Khanh mỉm cười cảm ơn, cúi đầu tiếp tục học cách thái cá.

Tô Gia Ngọc đứng bên cạnh, không nói câu gì.

Cô ấy quay đầu nhìn gương mặt say khướt của Vân Khanh, cảm nhận được tình yêu của cô dành cho hai đứa trẻ của Lục Mặc Trầm.

Tô Gia Ngọc lại nhớ đến hôm qua cha Vân gọi điện cho cô, không hiểu sao lại hỏi cả chuyện về cặp sinh đôi học chung lớp với Tiểu Đào Tử. Tô Gia Ngọc nghĩ lại, cặp sinh đôi học chung lớp với Tiểu Đào Tử không phải chính là hai đứa con của Lục Mặc Trầm sao? Cha Vân lại hỏi địa chỉ trường mẫu giáo và thời gian đi học của bọn trẻ.

Có vẻ như cha Vân muốn đến nhà trẻ nhìn một chút.

Tất cả những điều đó làm cho suy đoán trong lòng Tô Gia Ngọc càng ngày càng cụ thể hơn.

Cô ấy chỉ là không nói ra.

Năm rưỡi Hạ Thủy Thủy trở lại, nhưng chỉ có một mình.



Vân Khanh đang được Tô Gia Ngọc băng bó ngón tay bị thương, ngẩng đầu lên nhìn: "Hai đứa trẻ đâu?"

Hạ Thủy Thủy đá giày cao gót, bực bội trả lời: "Đụng phải con lợn Thẩm Thanh Dự kia! Suýt nữa tớ và anh ta đã cãi nhau ở nhà trẻ, bảo là anh ta đón hai đứa trẻ đưa đến chỗ Lục Mặc Trầm, không cần lo lắng. Hừ, không hiểu đám người Lục bại hoại có ý gì?"

Vân Khanh mím môi, không đáp lại.

Thực ra thì Lục Mặc Trầm nhờ Thẩm Thanh Dự đi đón hai đứa trẻ là bởi vì lúc chiều đã bị Thập Tứ gọi điện mắng cho một trận.

Từ trong điện thoại biết được người phụ nữ kia đi uống rượu với bạn bè, chắc là uống say không đón được bọn trẻ.

Thế nên anh mới nhờ Thẩm Thanh Dự đi đón.

Buổi tối ở Thẩm gia ăn cơm.

Hai đứa bé vô cùng đáng yêu, Thẩm lão gia vô cùng yêu mến, ôm không nỡ buông tay.

Quay đầu lại nhìn hai đứa con của mình, cảm thấy còn không bằng chó lớn, đã gần ba mươi rồi mà vẫn không sinh nổi nửa đứa con.

Thẩm Thanh Dự và Thẩm Thanh Diệp chạy trối chết, chạy trốn đến hội quán cùng Lục Mặc Trầm.

Mọi người đang chơi bài trong hội quán, Thẩm Thanh Dự gọi mấy cô gái đến, còn đặc biệt dặn A Quan gọi cả Đoạn Vũ đến.

Đoạn Vũ rất kinh ngạc, đỏ mặt ngồi bên cạnh Lục Mặc Trầm, nhưng mà chủ tịch sắc mặt vô cùng ảm đạm. Nếu như chủ tịch không nói chuyện với cô ta, vậy thì tại sao lại gọi cô ta đến làm gì?

Đến tận mười giờ A Quan mới đưa Đoạn Vũ về, cô ta cũng không dám hỏi.

Ngồi trong chiếc Bentley đắt tiền, Đoạn Vũ cảm thấy như một giấc mơ, tim đập thình thịch, ngập tràn hơi thở sạch sẽ nam tính của Lục Mặc Trầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play