Thậm chí cô hơi kích động, cũng không biết là đang chất vấn hai người họ hay là tự hỏi bản thân mình nữa.

Tô Gia Ngọc lắc đầu, “Nhưng mà cậu đang ghen, ghen kinh khủng luôn, ghen với người đưa cơm cho Lục Mặc Trần, ghen Lục Mặc Trầm không giữ khoảng cách với nhân viên nữ. Vì vậy hôm nay cậu mới không vui, một khi đụng vào vấn đề mấu chốt thì cậu lại tránh né, muốn thoát khỏi nó, thậm chí không muốn biết rõ ràng tình yêu của mình. Đầu óc của cậu ra lệnh bản thân phải tiếp nhận tình yêu mới, nhưng trái tim lại không làm theo lý trí, vì vậy bây giờ cậu ghen cũng không giống ghen, cắt đứt cũng không giống cắt đứt mới phải mượn rượu giải sầu.”

“Haizz! Bây giờ tớ chỉ muốn hỏi câu một câu đơn giản nhé,” Hạ Thủy Thủy xen mồm vào nói, “Gần đây có phải cậu rất để ý đến thái độ của Lục đại đại không? Anh ta đối xử tốt với cậu thì cậu cười thầm, đối xử không tốt thì cậu tủi tân đến phát khóc?”

Đôi mắt của Vân Khanh nhíu lại đầy mơ màng và cả đau khổ, mình trúng chiêu rồi.

Đúng vậy, hai ngày này anh đối xử với cô lạnh nhạt một chút thì cô cứ thấy giống như cả thế giới sụp đổ vậy, cả người rất khó chịu.

Tuy nhiên, từ trước đây bao lâu rồi anh không để ý đến cô, sao cô lại không hề nhận ra nhỉ.

Bắt đầu thay đổi từ lúc nào nhỉ?

Hạ Thủy Thủy sờ đầu của cô, nhìn thấy vành mắt cô đỏ lên thì cảm thấy đau lòng, “Khanh Khanh, cậu cứ cẩn thận, giữ kín như bưng, tự lo lắng sợ hãi rồi lại chui vào mai rùa, những chuyện này cũng không sai, bởi vì cậu không theo được, cậu đang tự bảo vệ bản thân mà, dựa theo con đường bình thường của con người thì người đàn ông tiếp theo sẽ là người dịu dàng săn sóc và phù hợp với cậu, nhưng cố tình lại có một Lục Đại Đại nhảy vào dòng nước xiết làm khó cậu ngươi cẩn thận chặt chẽ, thấp thỏm bất an, cân nhắc quay lại, lùi về mai rùa, này đó cũng.”

Hai người các cô còn nói rất nhiều, Vân Khanh choáng váng đau đầu, mấy lời đề nghị đều vào tai này ra tai kia hết.



Hạ Thủy Thủy đưa cô về Dự Viên, còn dặn dò cô đủ kiểu và còn hỏi lại cô đã biết chưa?

Biết cái gì? Vân Khanh vừa vào cửa liền cởi giày ra đi thẳng vào phòng bếp.

“Xong rồi, uống say.” Tô Gia Ngọc thở dài.

“Tớ không say.” Vân Khanh vừa nói vừa giơ tay mở cửa tủ lạnh, “Còn không phải là làm cơm trưa à, tớ là sinh viên trường Haward đấy, phẫu thuật cũng biết, nếu nghiêm túc thì chắc chắn tớ sẽ làm ra một bữa cơm trưa tình yêu cho mà xem!”

“Lục Mặc Trầm lại không biết rằng vì cậu coi rẻ tính gia trưởng của đàn ông mới kiên quyết không học nấu cơm, nếu anh ta thích người biết nấu ăn thì cậu bảo anh ta tìm người biết nấu ăn đi” Hạ Thủy Thủy nổi giận bừng bừng.

Vân Khanh cười tươi, cô cầm một cây măng tây rồi nói một cách nghiêm túc, “Không, tớ phải làm một bữa ăn ngon hơn cả Đoạn Vũ, đánh vào mặt anh ta một cái rồi đá anh ta luôn.”

Tô Gia Ngọc liếc mắt nhìn Hạ Thủy Thủy, “Nếu tớ không nghe lầm thì giọng điệu của cậu ấy rất nghiêm túc đấy.”

Hạ Thủy Thủy cười khẩy:, “Tự Lục đại đại chơi lớn làm gì, còn trách được ai nữa, cái loại đàn ông chân trong chân ngoài như thế thì cần làm gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play