Lục Mặc Trầm giữa chặt Vân Khanh, anh dùng sức quá độ không chút dịu dàng, như đang cố tình quở trách cô. Chỉ cần thêm chút lực nữa, cô cảm giác như xương cốt cũng nát theo.
Cô không theo kịp bước chân dài của anh, thế mà anh cũng không quan tâm. Anh bước rất nhanh, ném cô vào ghế dài, bản thân anh cũng ngồi xuống. Dáng người thon gầy dựa vào lưng ghế, chéo chân, châm một điếu thuốc.
Ánh sáng che đi một phần khuôn mặt hơi cúi xuống của anh. Khuôn mặt anh tuấn, rõ ràng nhưng vô cùng lạnh nhạt, tựa như một con dao sắc bén, người khác không nên lại gần.
Anh bấm chuông.
Người pha chế không đến.
Anh cầm cái gạt tàn, ném thẳng ra ngoài.
Bầu không khí chợt yên lặng.
Một người mà cũng làm được như thế.
Vân Khanh nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, một kẻ ngang ngược, tính tình thối nát.
Bartender không đến, mà quản lý quán bar đến, gật đầu rấ chuyên nghiệp, cười nói, “Vodka mạnh nhất, xin mời!"
Vân Khanh nhìn Tần Luật.
Tần Luật không nhìn Vân Thanh, anh ta cúi đầu, mặt trầm ổn, lộ ra vẻ khoan dung độ lượng.
Sở dĩ họ làm anh em nhiều năm, cũng đều có lý do cả.
Vodka được đưa lên, Lục Mặc Trầm rót rượu cho Tần Luật, trên môi là nụ cười lỗ mãng, hết ly này đến ly khác.
Trong mắt anh không hề cười, cô nhìn thấy ánh mắt anh giống như một con dã thú.
Hết ly này đến ly khác, cô chịu không nổi nữa. Cô không hiểu thú vui giữa đàn ông với nhau, có nghĩa lý gì. Sao anh không nghe cô giải thích?
Chưa kể, cô và Tần Luật đã làm gì sai?
Tần Luật uống hết từng ly một, nhưng dù cơ thể mạnh khẻ đến đâu cũng không thể chịu nỗi sự tới tấp điên cuồng của Lục Mặc Trầm. Chai rượu vừa hết, trên trán Tần Luật dẫm mồ hơi, anh ta không nói gì, chỉ xua tay.
Lục Mặc Trầm đi ra ngoài, gọi điện thoại, “Thẩm Thanh Dự, gọi bác sĩ đến quán XXX phố Thanh Ba, A Luật say rồi, mười phút nữa phải có mặt!”
Sau khi gọi điện thoại xong, anh quay lại thì thấy cô không đi theo mình, mà đứng cách đó hai mét, ôm chai vodka anh để lại lúc nãy, trong chai chỉ còn ít rượu.
Khóe môi còn dính rượu, đôi mắt tròn den thẳm, trong veo như bị rượu rửa sạch, có xoáy nước nhỏ nhỏ xinh đẹp.
Cô đứng đó, nhìn chằm chằm anh, mím môi không phục, nhìn anh đầy khiêu khích.
Lục Mặc Trầm siết chặt tay, anh bước tới giật lấy chai rượu, ném lên sofa, nhìn cô, “Em thiếu nợ tôi, khiêu khích tôi, còn tỏ thái độ không vừa lòng là sao?”
Cô lắc đầu, lại gật đầu, trong mắt lấp lánh, cô không nhận ra người đàn ông đang nói trước mặt mình.
Rượu vào người rồi, con mẹ nó rối tinh rối mù, sớm biết như vậy thì cô uống một chút làm làm bộ dáng là được rồi, đang giận uống nhiều quá sẽ xảy ra những chuyện cô không điều khiển được.
Cô cảm giác đôi chân nhẹ bẫng, cái đầu lắc lư như một con mèo nhỏ. Mái tóc bới cao bị xổ ra, mái tóc dài buông xõa ra phía trước. Cô mang một chiếc váy có cổ chữ V, mấy sợi tóc nghịch ngợm chui vào cổ áo cô, len vào trong rãnh sâu quyến rũ.
Mặt Lục Mặc Trầm đen như đít nồi, nhìn cô gật trái gật phải, điệu bộ đầy khiêu khích, anh nhéo tai cô, xách người ra ngoài quán.
Mấy người xung quanh chỉ trỏ, một người đàn ông nói với cô gái đang ngồi cạnh, “Thấy chưa, chồng đến đánh ghen đấy! Sau này nếu em không nghe lời, anh cũng xách em đi ra ngoài kiểu như thế đấy! Cho em thành trò cười cho người ta!”
Lục Mặc Trầm, “...!”
Vân Khanh nghe thấy, cũng còn lờ mờ biết mình thành trò cười cho người ta. Ra khỏi quán bar, gió thổi khiến cho cô cũng tỉnh táo không ít. Cô dùng giày cao gót đạp anh một cái, “Anh lại biến tôi thành trò cười cho thiên hạ đấy! Anh khiến đàn anh của tôi phải nằm bệnh viện, tôi đây khóc cho anh coi...!”
“Con mẹ nó lại nhắc đến Tần Luật, tôi giết chết anh ta!” Người đàn ông nghiến răng, gằn từng chữ một.
Vân Khanh thấy thế, cô ngồi bệt xuống đất, ôm lấy chân anh, “Đừng, cầu xin đại nhân đại lượng, đừng mừ...!”
Cô vừa mếu vừa ngẩng đầu, lắp bắp nhìn anh, giọng nói nũng nĩu, khiến cả người anh run lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT