Tần Luật nhìn qua, trong ánh mắt bình tĩnh dường như có một con sóng đang chực chờ dâng trào, như muốn nói lại thôi, “Hiện giờ có một số chuyện không thể nói với em, anh không biết em theo cậu ta, sau này sẽ vui sướng hay đau khổ. Anh đang nói dưới góc độ của em, mới đề nghị em như thế. Đây là anh nói riêng em thôi, cũng có thể là Mặc Trầm nói, chỉ mong em có một cuộc sống tốt hơn thôi!”
Trong lòng Vân Khanh dậy sóng, dù cô chưa hiểu hết ý của nửa câu đầu anh nói, nhưng cô trả lời, “Anh, anh là một trong những người quan tâm đến em, em hết sức cảm kích, những chuyện anh nói…cũng là phân vân trong lòng em! Em cũng không muốn đi theo Mặc Trầm…em cũng không biết sao nữa!”
Cô khó chịu cào tóc, giọng nói hỗn độn, “Em luôn là người trong thế bị động, chấp nhận anh ấy. Một cô gái như thế với anh ấy thật sự rất khó chủ động, rất bất công…Em cảm thấy tính tình anh ấy, hành xử của anh ấy không hợp với em!”
Vân Khanh chậm rãi nói.
Đột nhiên, cô cảm nhận được sống lưng lạnh toát, một giọng nói đậm vị trào phúng vang lên, “Vậy thì ai mới phù hợp với em?”
Không khí chợt đông cứng ngắc…
Tần Luật cứng lại.
Vân Khanh sững người.
Hai người đứng khá gần nhau, nghe thấy thế vội quay đầu lại nhìn, thấy một người cao lớn, mặt lạnh lùng không một chút khác thường nào đang đứng cách họ chưa đến một mét.
Hai tay anh dút trong túi, cả người âm trầm, không biết đứng đó từ khi nào.
Vân Khanh nhìn anh, trên mặt đầy bối rối… “Anh…sao anh lại ở đây?”
Lục Mặc Trầm mím chặt môi, chợt bật cười khẽ khàng, ánh mắt dài hẹp thoáng qua sự hung ác, nhìn về phía Tần Luật.
Anh không giải thích, mà Tần Luật cũng biết không cần phải giải thích điều gì.
Lục Mặc Trầm đi tới, đôi chân sải bước tới, rút ngắn khoảng cách một mét kia. Xung quanh người anh không khí dường như lạnh lẽo hẳn đi, anh duỗi tay xách Vân Khanh như xách một con gà, đi qua Tần Luật.
“Anh làm gì vậy?” Vân Khanh vừa nãy có uống chút rượu, anh quằn cô như thế khiến dạ dày hơi khó chịu. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra, cô hơi nhăn trán, giọng nói cũng yếu ớt phần nào.
Mặt anh như trì xuống, ánh mắt nguy hiểm, cúi người mắng cô, “Em ngậm miệng lại cho anh!”
“Lục Mặc Trầm!” trán cô nhíu chặt, trên mặt đỏ bừng, trong lòng như có một đống lửa hừng hực thiêu đốt. Cô nhìn Tần Luật đang cố kìm chế, bàn tay anh ta vẫn lơ lửng giữa không trung.
Lục Mặc Trầm không phải là người quan tâm đến cảm giác của người khác.
Cô nghĩ, rồi hạ giọng, “Buổi trưa em có gọi cho anh, nói em có việc, nếu vì lỡ hẹn mà khiến cho anh giận, thì em có thể giải thích!”
“A Luật, đi uống mấy chén!” Lục Mặc Trầm dường như chẳng nghe thấy cô nói, anh khẽ nhếch khóe môi.
Tần Luật nhìn Vân Khanh bị anh giữa chặt, trong mắt đầy sóng gió, nhưng vẫn bình tĩnh.
Anh ta gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT