Tình yêu thương bọn trẻ của cô càng xuất phát từ tận đáy lòng, những lúc rảnh rỗi liền muốn ở bên cạnh bọn trẻ nhiều hơn.
Tuổi thơ của bọn trẻ không thể thiếu khuyết tình yêu và sự quan tâm.
Hôm nay cô dậy thật sớm, tự tay thử nghiệm, làm món cơm nắm rong biển, người không có khiếu nấu ăn làm cơm nắm cũng mẹ nó khó như lên trời xanh.
Vốn còn chuẩn bị dưa chuột muối và cà chua ngâm đường, Vân Khanh liếc nhìn đồng hồ, mẹ nó sắp tám giờ rồi.
Cô đặt cơm nắm lên, gắp một ít dưa chuột sống rồi xếp lại, vội vội vàng vàng đành phải ra khỏi cửa.
Lái xe tới Dự Viên, vẫn còn rất sớm, tiết trời giữa tháng tư trong xanh, mát mẻ, gió nhẹ không một gợn mây.
Rất là thoải mái.
Vân Khanh đi tới toà biệt thự số 3, đúng lúc bắt gặp hai bánh bao đang chơi đùa trên bãi cỏ xanh có hàng rào bao quanh.
Mười Ba chạy đuổi theo Bát ca, thân hình mũm mĩm nghiêng ngả.
Mười Bốn mặc chiếc váy ngủ nhỏ kiểu cung đình màu trắng, đứng ở giữa bãi cỏ không mở mắt, nhỏ hơn một chút, chiếc váy dài đến mức không nhìn thấy đôi chân ngắn của cô bé, mái tóc sau khi ngủ dậy cong cong, có vài cọng tóc dựng đứng trên đỉnh đầu, bởi vì giá trị nhan sắc của khuôn mặt kia qua cao, giống hệt cô công chúa nhỏ thức dậy vào buổi sáng trong toà lâu đài.
Vân Khanh nhìn thật là vừa ý, khoé miệng nở nụ cười thật tươi, "Đây là cục cưng nhà ai mà lại xinh đẹp như thế, sáng sớm được thả ra giải cứu thế giới sao?"
"Ah, Tiểu Vân Vân...." Mười Bốn xoay người lại, vẫy tay với cô trong lúc không có tinh thần.
"Vẫn chưa tỉnh ngủ sao?"
"Con muốn đánh chết lão Lục."
Vân Khanh buồn cười, đi qua bế người lên, mùi sữa phả vào mặt, vẻ mặt tiểu tử thối kia có chút muốn liều mạng với người nào đó, "Nào, để dì giúp con tỉnh ngủ, vậy thì sẽ không buồn ngủ nữa."
Vân Khanh xoa huyệt vị giúp cô bé, tiểu tử kia gào khóc kêu lên, lập tức thoát khỏi chuồn mất, "Cát Cát! Bảo bối Tiểu Vân Vân của anh đã login, đừng đuổi theo chơi với Bát ngốc nữa, mau tới đây để nữ thần giày vò anh nè!
Vân Khanh: .....
"Ah! Nữ thần của anh tới rồi! Bát ca, người thế thân như cậu có thể biến rồi! Đi thôi đi thôi.....Tiểu Vân Vân! Dì xách theo đồ ăn ngon gì tới thế, nữ thần, con rất nhớ dì!"
Vân Khanh nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ đang chạy như bay tới mình một cách bất lực.
Vừa rồi cô không nghe sai chứ?
Mười Ba xem, Bát ca, như là, thế thân, của cô?
Vân Khanh im lặng quét mắt nhìn Bát ca thè cái lưỡi lớn, lông cả người lộn xộn.
Buổi sáng này, từ lúc bắt đầu đã loạn rồi...
Hai bánh bao đều lao tới, ôm chặt cô không buông, một đứa ôm lấy một ống quần của cô, cô đi tới đâu đều có hai chai dầu nhỏ.
"Đừng sốt ruột, dì không có làm đồ ăn ngon đặc biệt gì, Mười Ba, con xê dịch đôi chân nhỏ mũm mĩm của con ra trước đã."
Vân Khanh cười, nắm lấy đôi tay nhỏ bé vội vàng kia ra, mở hộp cơm ra, "Các cục cưng ngồi ngay ngắn, dì đi lấy sữa, thìa và khăn tay cho tụi con?"
"Dạ dạ! A Thẩm ở bên trong, Tiểu Vân Vân, dì đi đi!"
"Ồ, hình dạng kỳ lạ này là cơm nắm sao? Còn có dưa chuột nữa, con rất thích ăn dưa chuột, nhưng cơm nắm có chút xấu có chút khô...."
Vân Khanh: "....."
Cô gần như đã quen với việc bị phê bình soi mói, tự chủ loại bỏ vài phê bình tiêu cực nào đó là được rồi.
Đi lên bậc thang, vào trong biệt thự, trong phòng bếp bay tới mùi thơm thoang thoảng.
A Thẩn mỉm cười ló đầu ra chào hỏi Vân Khanh, "Cô Vân, ở xa đã nghe thấy tiếng của cô, tới sớm như vậy?"
Vân Khanh cũng cười, "Nghĩ hôm nay có được một ngày rảnh, buổi sáng thoải mái liền qua đây sớm một chút. Không ngờ các cục cưng cũng dậy rất sớm."
"Vậy thì không phải đâu, hai tiểu tổ tông này, một đứa có thể ngủ nướng so với một đứa, sáng nay là bảy giờ không hơn không kém tiên sinh đánh thức chúng dậy, Mười Bốn còn khóc một trận, tính khí mỗi khi thức dậy của tiểu tử đó rất nặng, haha."
Vân Khanh hơi kinh ngạc, người đàn ông kia làm gì thế?
Cô không khỏi nhíu mày, "Tiên sinh nhà các người cũng rất thú vị, trẻ con lớn lên, phải ngủ nhiều mới tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT