"Tôi có thể hiểu được một chút bản chất con người cô, cô và mẹ cô giống nhau, làm gì cũng chỉ vì lợi ích. Thế nên năm đó mục đích của cô là muốn sinh con với Lục Mặc Trầm, nhưng vì một lý do nào đó mà không thực hiện được, thế nên cô mới chuyển mục tiêu sang tôi, muốn mượn tôi làm thế thân, tôi nói có đúng không! À, tôi suýt nữa đã quên cô từng phàn nàn với tôi rằng Lục Mặc Trầm không động vào người cô, thảo nào năm đó cô không thể sinh được con cho anh ta."

Trái tim Quý Chỉ Nhã đập loạn xạ, bị nói vô cùng khó khăn.

Lục Mặc Trầm không có hứng thú với cô ta, chuyện này bị Cố Trạm Vũ nói ra đã xuyên thẳng vào nỗi đau của Quý Chỉ Nhã.

Nhưng cô ta không thể thừa nhận, không thể thừa nhận.

Quý Chỉ Nhã lắc đầu, vô cùng đau khổ: "Trạm Vũ, anh nghĩ em là người như vậy sao? Cho dù là sáu năm trước hay là hiện tại, tình cảm em dành cho anh là thật lòng. Em không phải một người dễ dàng trao lần đầu tiên của mình cho người khác, anh lại làm nhục em như vậy! Anh làm em đau lòng lắm... Anh có biết không? Năm đó đứa con của chúng ta là bị Lục Mặc Trầm hại chết! Anh muốn người thân của mình bị tổn thương thì anh mới vui lòng sao? Bây giờ em lại mang thai con của anh, anh không những không bảo vệ em mà còn kích thích em! Anh nghĩ đi, nếu anh làm như vậy thì người hạnh phúc nhất là ai? Chính là Lục Mặc Trầm! Anh ta có được Vân Khanh, còn anh phải sống trong cô độc mãi mãi, đến một đứa con cũng không có... Ôi, bụng em đau quá... Anh vui rồi chứ? Bụng của em, bụng của em..."

Quý Chỉ Nhã đang khóc thì đột nhiên tái mặt, hai tay ôm chặt lấy bụng, cơ thể từ từ trượt xuống đất.

Cố Trạm Vũ đứng yên như một pho tượng điêu khắc, cau mày nhìn cô ta.

Anh ta không tin người phụ nữ này.

Hạ Thủy Thủy vừa gửi tin nhắn oán hận cho Vân Khanh và Tô Gia Ngọc xong, ngẩng đầu lên đã thấy Quý Chỉ Nhã ngã lăn trên mặt đất. Cô ngẩn người, chăm chú nhìn Cố Trạm Vũ.

Vẻ mặt Cố Trạm Vũ vô cùng u ám, không hề nhúc nhích.

Quý Chỉ Nhã gào khóc, ôm bụng hoảng sợ, hướng về phía Cố Trạm Vũ cầu cứu.

"Fuck... Mới có năm phút thôi mà, đã xảy ra chuyện gì thế? Cố tra nam đẩy ngã Quý tra nữ? Mình chỉ muốn hét lên làm tốt lắm! Nhưng mà... Nhìn Quý tiện nhân kia yếu ớt như thế, có khi nào chết ngay tại chỗ không? Có Trạm Vũ có khi nào bị phát hiện là hung thủ không? Fuck! Bà đây ngồi trong xe xem, có khi nào cũng bị dính líu đến không..."

Mỗi một câu tự hỏi, Hạ Thủy Thủy lại cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm!

Cô băn khoăn không biết có nên gọi xe cứu thương không?



Nhưng mà cô lại không muốn Quý Chi Nhã được sống yên ổn.

Thế nên...Hạ Thủy Thủy quyết định không gọi.

Sau đó đạp chân ga, lái xe ra ngoài.

Nhìn qua gương chiếu hậu, hình như thấy được Cố Trạm Vũ đang nhìn về phía bên này, ánh mắt sắc bén!

Hạ Thủy Thủy rùng mình một cái, BMW lao nhanh khỏi hầm để xe. Đi được mấy trăm mét thì tiếng xe cứu thương vang lên.

Hạ Thủy Thủy giảm tốc độ, tháo kính râm, nhíu mày nhìn lại.

...

Hai hôm sau, Vân Khanh vì "tình trái" mà phải bù cho Thập Tam Thập Tứ một bữa ăn.

Còn chuyện trở thành một bà mẹ hời, Vân Khanh cũng không để ý, cô chỉ cảm thấy Lục Mặc Trầm đang nói đùa.

Nhưng nhìn hai đứa trẻ, cô lại vô cùng đau lòng.

Có lẽ vì biết được Quý Chỉ Nhã chỉ là một người mẹ giả, và hai đứa trẻ cứ sống như vậy suốt năm năm.

Thực sự vô cùng đáng thương, có đôi lúc nghĩ đến thôi mà lòng Vân Khanh cảm thấy đau nhói.

Cô thực lòng yêu thương bọn trẻ, nếu có thời gian rảnh rỗi thì luôn muốn được ở bên hai đứa.

Tuổi thơ của trẻ con không thể thiếu sự yêu thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play