Bởi vậy mấy ngày kế tiếp, chân bọn họ không chạm đất, đều bận rộn.

Người nọ ngược lại lại kêu thư ký gọi cho cô hai cuộc điện thoại.

Càng khéo hơn, hai lần Vân Khanh đều đang tiếp bệnh nhân.

Sau này, anh tự gọi cho cô.

Vân Khanh nghe, nhưng chưa nói được hai câu, nghe giọng trầm trầm bên kia, phía bên cô cũng đang tiếp đãi xưởng thuốc: "Lục tiên sinh, tôi có một bữa tiệc, như vậy đi, đợi chút nữa tôi gọi lại cho anh sau?"

Lục Mặc Trầm cũng cảm thấy lạnh lẽo, liền gác điện thoại.

Mặc dù bị từ chối, nhưng ngạo khí của anh vẫn là hơn một chút.

Vân Khanh cất điện thoại, ài một tiếng nhíu mày giây lát.

Nghiêm khắc mà nói, cô với anh thực tế cũng không có chuyện gì cần thiết phải liên hệ với nhau.

Giống như anh vừa mới bắt đầu tiếp cận cô, lúc về tìm cô, cũng là vì chuyện đó.

Vân Khanh vỗ mặt, có chút hồng, lại mấy máy môi, quyết định càng thêm không cần thấy cho anh thỏa đáng.

Hạ Thủy Thủy nói anh ta ly hôn rất thuận lợi, bản thân anh vui vẻ là được.

Nhưng mà một ngày kia, sau khi đã xong việc, đã khuyên Vân Khanh trở lại phòng trọ, cả người cô mệt lả, chuẩn bị mở cửa phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

Cô phát hiện trên gường mình có một bánh bao tròn lũ, tròn tròn nhỏ nhot.



Cô bị ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy đầu gối lộ ra hai cái đầu nho nhỏ, Vân Khanh mới hạ lỏng tinh thần.

Nhẹ nhàng xốc chăn lên, quả nhiên là Long Phượng Thai.

"Mười ba mười bốn?" Cô nhéo nhéo khuôn mặt tròn phúng, nhưng hai đứa nhỏ đã ngủ thật rồi, cũng không có dấu hiệu thức.

Vân Khanh nhìn đến thất thần, hơn mười một giờ, cô cũng không định gọi người tỉnh lại hỏi tội, trong lòng cô đã có sẵn đáp án, lúc cô mở cửa cũng không có dấu vết cạy cửa.

Vậy bọn họ có thể vào cách nào?

Nhất định là Lục Mặc Trầm lại chỗ chủ trọ tìm chìa khóa dự phòng, lặng lẽ đưa con qua đây!

Vô sỉ.

Loại thủ đoạn nhàm chán này, cũng chỉ có thể do anh ta nghĩ ra.

Đưa con đến nơi của cô làm gì?

Qủa thực là Vân Khanh có chút không hiểu, anh không nói một tiếng, liền dùng cách này trả đũa, quấy nhiễu sự thanh tĩnh của cô sao?

Không rõ dụng ý của anh ta là gì.

Dù sao hai đứa ngủ cũng rất ngoan.

Sau đó Vân Khanh cũng nằm xuống kế bên hai đứa nhỏ.



Ngày hôm sau cô dậy sớm một chút, xuống lầu mua đồ ăn sáng cho hai đứa nhỏ, sau đó lại đi siêu thị mua hai tấm thảm, phòng hai đứa nhỏ tỉnh lại bị ngã từ trên gường xuống.

Để lại tờ giấy nhỏ, rồi cô mới đi làm.

Buổi trưa cô có về nhà một chuyến, nhưng mà, buổi trưa bọn nhỏ đã đi.

Buổi tối cô về trễ một chút.

Qủa nhiên, bọn nhỏ lại là lấy tư thế cuộn trúc trong chăn của cô để ngủ say sưa rồi.

"..."

Vân Khanh vẫn bình tĩnh nhịn xuống, nhưng vẫn chưa gọi điện cho anh, chất vấn hoặc giận dữ gì đó.

Cô mới không bị mắc mưu, chủ động gọi cho anh cú điện thoại đó.

Xem anh cuối cùng muốn chơi cái trò gì, cùng cô chơi tới khi nào.

Ngày thứ ba, Vân Khanh cũng rời gường rất sớm, chọn quần áo một chút, lúc đang trang điểm có ầm ĩ ảnh hưởng đến mười ba, bé nhô nhô cái đầu nhỏ ra, mắt vẫn híp lại nhìn cô: "Tiểu Vân Vân... Hôm nay không phải chủ nhật sao dì lại thức sớm như vậy?"

Vân Khanh vừa quay đầu lại, làm bộ không để ý, cười rộ lên, đôi mắt thon dài rất xinh đẹp: "Không còn cách nào khác, dì còn phải mưu sinh nha."

Mười ba mở to hai mắt nhìn, liền lồm cồm bò từ trong chăn ra: "Trang điểm thì trang điểm nhưng lại ăn mặt lòe loẹt thế này, dì định đi đâu?"

Vân Khanh vừa nghe lòe loẹt, hơi cong miệng: "Dì gọi đây là đoan trang tao nhã, ít nghe lời ba con dạy những chữ hình dung không đúng này đi."

"Mấy từ này không phải do cha con dạy, cha cho mỗi lần hình dung dì, đều nói lẳng lơ, có một lần dì mặc một cái váy ôm sát, cha con đứng phía sau nói dì như con bọ chét."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play