"Muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì sao? À, cái này là con át chủ bài sau cùng, tôi đương nhiên là sẽ không nói cho cô biết!"
Đáy mắt của Lục Mặc Trầm đầy chuyển biến, trầm nhiên như hầm băng, càng nhìn càng lạnh thấu xương.
Anh cầm được hai chân của Quý Nhã Chi, cuối cùng, ném cô như cái khăn lau đến góc tường.
Quý Nhã Chi rất sợ mình bị quăng ngã, càng sợ người đàn ông này ra tay với cô, đến đúng giờ là đủ rồi, cô cười như điên nhìn anh.
Trong lòng Lục Mặc Trầm tính toán, cả người lạnh đi, mái tóc ngắn sắc bén xuất hiện hai giọt mồ hôi.
Năm đó, năm đó...
Chết tiệt là anh không nhớ nổi.
Nghe giọng điệu của Quý Nhã Chi chắc chắn như vậy, chắc đây là chuyện Vân Khanh không thể tha thứ cho anh.
Nnưng mà lý do mà Quý Nhã Chi từ chối, không thể thiếu phần nhúng tay của anh.
Tin bảy phần, xua đuổi ba phần.
Trong lòng anh tự có phán quyết, chuyện năm đó, anh phải tự mình tra ra.
Đi ra khỏi cục dân chính, cả người Lục Mặc Trầm lạnh đi, sau khi lên xe anh nhắm mắt lại.
A Quan đứng cạnh cửa xe, nhìn Quý Nhã Chi đang dựa tường đi tới, sắc mặt của Quý Nhã Chi trắng bệch, trên cổ có một đường đỏ thẩm, đang đứng xa xa đợi người nào đó.
A Quan nghi ngờ, quay đầu nhìn vào cửa sổ xe: ,:"Lục tổng..."
Lục Mặc Trầm mở mắt ra, khuôn mặt vẫn yên lặng như nước: "Hôm nay gỡ thông báo ly hôn, Bạch Vũ Linh cũng không thấy xuất hiện, thật kỳ lạ, cô ấy đi đâu rồi?"
Vẫn là giọng điệu chất vấn đó, cả người A Quan lập tức căng thẳng: "Lục tổng, tôi tra ra được... bây giờ Bạch Vũ Linh đang ở Mỹ."
Lục Mặc Trầm nghe vậy, hai mắt nheo lại, phun ra một câu lạnh ngắt: "Người phụ nữ hôm nay ly hôn, không đi cùng, đi Mỹ, Mỹ có đường ăn sao?"
A Quan cúi đầu, :"Đang liên hệ với người của chúng ta ở bên Mỹ, truy lùng tung tích của Bạch Vũ Linh."
"Chơi vui rồi đây." Lục Mặc Trầm thẳng chân, từ trong túi áo khoác lấy ra mấy điếu thuốc: "Trong nước các cô bị thất thế, Bạch Vũ Linh lúc này đi nước Mỹ, hoặc là ở nước Mỹ có chỗ dựa vững chắc, hoặc là...."
Anh nhìn ra cửa sổ phun khói: "Hay là, cho cô ta biết cái gì gọi là người đứng phía sau đi, tôi ly hôn với Quý Nhã Chi rồi."
A Quan ngạc nhiên một hồi, ông chủ phân tích sâu hơn nhiều.
Không thế thì anh cũng không cảm thấy được Bạch Vũ Linh nghĩ gì mà đi Mỹ ngay lúc này.
"Tôi sẽ dốc hết sức để tìm ra bà ấy, để xem bà ta rốt cục là ai, Lục tổng."
"Sau khi ly hôn cũng không cần buông tha hành tung của hai mẹ con này, bà ta là một quả bom nổ chậm, cứ dựa vào trực giác của anh, còn có thể gây chuyện."
Lục Mặc Trầm bỏ tàn thuốc, khép mắt: "Lái xe đi."
....
Hai ngày nay Vân Khanh cũng bồn bề công việc.
Một bên là cha cô xuất viện, bệnh tình chuyển biến không lớn, đã nhận thuốc Đông y về nhà nghỉ ngơi.
Bên kia, Tô Gia Ngọc cũng cho Tiểu Đào xuất viện.
Bệnh viện trong chút lát không tìm thấy tủy phù hợp, ở bệnh viện cũng phí, kinh tế của Gia Ngọc thật sự có hạn, chịu không nổi rồi.
Vân Khanh và Hạ Thủy Thủy tuy là có thể chặt đầu cá, vá đầu tôm nhưng suy xét đến những ngày sau này còn phải trị liệu liên tục của tiểu Đào, cũng không thể không suy nghĩ đến thực lực kinh tế.
Ngày Tiểu Đào về nhà, cả ngày Vân Khanh đều ở chỗ của Tô Gia Ngọc.
Ngày đó, Tiểu Đào rất vui vẻ, ba người phụ nữ lại lần nữa ở chung một chỗ.
Lát sau, phòng khám của Vân Khanh cũng đông thêm, đã vào cuối xuân, tháng Tư, theo như bác sĩ Lý nói, mới không quá một phần năm, phòng khám không có lợi nhuận, đợi đến khi nào?"
Vân Khanh mỉm cười.
Trong lòng cô cũng so đo một chút.
Thì ra sau khi ly hôn với Cố Trạm Vũ, cô định rời khỏi thành phố S, làm lại từ đầu.
Sau này lại vì Lục Mặc Trầm ly hôn, trước mắc Bạch Vũ Linh và Quý Nhã Chi thế lực không lớn nhưng đã bị Lục Mặc Trầm cảnh cáo một chút, tinh thần kiêu ngạo bị sa sút rồi.
Có lẽ năm nay, cô không cần phải chuyển nhà đi, tìm đường sống khác.
Phòng khám như thế, cô vẫn muốn phát triển hơn, dù sao kiếm tiền không cần phân biệt thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT