Đúng lúc này, trong phòng họp của Lục gia, quả thật Tô Gia Ngọc và Hạ Thủy Thủy đang ngăn Quý Chỉ Nhã lại, không cho cô ta rời đi.

“Quý Chỉ Nhã, nếu hôm nay cô không giải thích rõ ràng những gì đã xảy ra vào năm đó, tôi và cô sẽ liều chết ở đây!” Tô Gia Ngọc bướng bỉnh hét lên.

Quý Chỉ Nhã bị Hạ Thủy Thủy ấn vào bàn, gào khóc đau đớn kêu cứu mạng.

A Hải đứng ở cửa muốn xông vào, Tô Gia Ngọc lấy trong túi ra một con dao găm, không ngừng khua tay, "Không được phép vào! Tôi hỏi xong chuyện của tôi thì tự nhiên tôi sẽ thả cô ta đi!"

"Cô là một con đàn bà điên, lúc đó tao chỉ bê cô đi đến một chỗ khác, cô thất thân thì liên quan cái rắm gì đến tôi!”

“Cho nên, không phải cô là người tìm đàn ông đến để hại tôi sao?” Tô Gia Ngọc nghi ngờ hỏi, khóe mắt đỏ hoe. “Coi như là tôi cầu xin cô, nếu cô tìm đàn ông hại tôi, tôi cũng sẽ nhận. Con gái tôi cần sự hỗ trợ của ghép tủy của người bố, cô hãy nói cho tôi biết người đàn ông đó là ai? "

“Tôi không biết!” Quý Chỉ Nhã rống to, “Ha, cô nghĩ bản thân mình là một hàng tốt sao? Không phải cô cũng chơi tình một đến với người khác sao? Quần áo xộc xệch nằm trên giường trong phòng bao, đúng lúc tôi nhìn thấy cô, dù sao trước kia cô đã bảo vệ Vân Thanh như vậy, tôi nhìn cô cũng thấy ngứa mắt! Tôi chỉ muốn Vân Thanh hiểu lầm cô, tôi muốn nhìn thử cô ta sẽ có phản ứng gì khi nhìn thấy chị em thân nhất của mình ngủ với chồng mình!”

“Tiện nhân!” Hạ Thiển Thiển tát cô ta, “Bà đây lăn lộn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy con đàn bà ác độc như vậy như vậy, mẹ nó tao phải giết chết mày!”

“Tiểu thư!” A Hải ngay lập tức đá văng con dao găm của Tô Gia Ngọc rồi nhanh chóng xông tới.

Chung quy hạ Thủy Thủy cũng không địch lại sức lực của đàn ông, lại bị đẩy về phía sau, cô đỡ lấy Tô Gia Ngọc đang đờ đẫn, an ủi: "Gia Ngọc, trước tiên hãy bình tĩnh đã, tớ đoán cô ta sẽ không dám nói dối đâu, vậy thì có thể loại trừ khả năng cô ta đã tìm mấy tên côn đồ gì đó tới hãm hại cậu rồi."

"Nhưng mà ..." Tô Gia Ngọc hoảng sợ, khóe mắt cay cay, ôm đầu thê lương, "Vậy người đó là ai vậy chứ?"

"Thủy Thủy, tớ sẽ không làm với mấy người bậy bạ đâu, tớ không có tình một đêm ... Rốt cuộc người đàn ông đó là ai? Sao tớ lại hồ đồ như vậy chứ, ngay cả bố của con mình tớ cũng không biết ... "



“Tôi thà tin rằng anh ta là một người đàn ông không tầm thường.” Hạ Thủy Thủy thở dài.

"Vậy con gái tớ phải làm sao bây giờ? Đời tớ là một bi kịch lớn, sao số mạng của tớ lại khốn khổ như vậy chứ? Tớ đi đâu để tìm người đàn ông đó đây ..." Tô Gia Ngọc từ từ trượt xuống, ngồi xổm trên mặt đất khóc.

...

Ngày hôm sau.

Lục Mặc Trầm thức dậy theo đồng sinh lý, nằm lì ở trong phòng mình cho đến hơn mười giờ trưa mới nhàn nhã đi ra.

A Quan đang vội muốn chết đứng chờ ở cửa: "Lục tổng, ông cụ Quý và ông cụ Lục đã bình tĩnh ngồi ở phòng khách từ sáng sớm, hơn nữa anh còn không biết ... Bạch Vũ Linh đã từ cục cảnh sát đến đây đã được một lúc rồi, nói với ông cụ Quý và ông cụ Lục đủ thứ chuyện, không biết là dnag kể cái gì, anh nhanh xuống đi!”

Lục Mặc Trầm thắt xong cà vạt, liếc mắt một cái, "Lau mồ hôi trên đầu đi, hoàng thượng chưa vội mà thái giám chết bầm."

A Quan: "..."

Khi xuống lầu, điện thoại của Lục Mặc Trầm vang lên, bên Tần Luật nói xe đã dừng ở cửa.

"A Quan, đi mở cửa."

“Tại sao anh Tần lại đến đây?” A Quan vẫn khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play