"Tớ cảm thấy bản thân là một bi kịch lớn, trong năm năm qua, ngày nào cũng lo lắng đề phòng tự ti tự trách, cuối cùng lại là một trò cười lớn của ông trời! Giờ đây, con của tớ biến thành không rõ cha là ai, tớ cũng không biết người đàn ông chiếm đoạt tớ năm đó là ai, Tô Đào vẫn đang chờ để cứu mạng mà? Đột nhiên tớ thật sự muốn chết, không muốn sống nữa, sự đả kích này so với việc Cố Trạm Vũ là cha của đứa bé thì tốt hơn chỗ nào chứ? Hu hu..."

"Cin lỗi, Gia Ngọc, xin lỗi, thật sự xin lỗi..." Vân Khanh ôm chặt lấy cô.

Nhìn dáng vẻ sụp đổ hồn xiêu phách lạc của cô, Vân Khanh khổ sở trong lòng, quặn đau giống như càng vặn càng chặt.

Trong đầu cô lóe lên đủ thứ, rất nhiều chuyện giữa các cô, vui vẻ náo nhiệt, tương thân tương ái, cuối cùng cô kiên quyết cay nghiệt để Tô Gia Ngọc cút đi, từ nay về sau không bao giờ gặp lại, vĩnh viễn không tha thứ.

Khi nói ra câu ấy nhất định đã làm Gia Ngọc tổn thương rất lớn.

Mọi thứ tin tưởng vào khi ấy, bây giờ hoàn toàn lật đổ.

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Vân Khanh không tin là ông đùa giỡn!

"Gia Ngọc, thật sự xin lỗi, tớ thật sự rất xin lỗi... Chuyện này người bị tổn thương lớn nhất là cậu, bởi vì tớ không đủ tin tưởng cậu..."

"Khanh Khanh đừng nói như vậy, bản thân Gia Ngọc cũng tin tưởng không chút nghi ngờ, không thể trách được ai cả. Một lần sai lầm của cô ấy, không phải Cố Trạm Vũ thì là ai? Sau đó lại thêm nhóm máu giống nhau, ai có thể nghĩ tới tuồng kịch như thế này, nhóm máu giống nhau mà làm giám định lại không phải là cha con, đúng là làm tớ mù mắt."

"Gia Ngọc." Vân Khanh nhanh chóng bình tĩnh lại, giơ tay lên lau nước mắt cho Tô Gia Ngọc, "Lúc này cậu nhất định phải tỉnh táo lại, vì Quả Đào Nhỏ cũng là vì bản thân cậu. Tớ cần cậu từ bây giờ phải lật đổ nhận định trước đây, cẩn thận tái hiện cản tượng năm đó, cậu nói cậu làm việc trong một quán Bar, đêm đó Cố Trạm Vũ ở tầng một, sáng sớm hôm sau cậu xuất hiện trên giường anh ta, cậu xác định mình bị thất thân, đúng không?"



"Phải, vậy nên tớ cho rằng là anh ta làm. Lúc ấy hận anh ta đến chết, lại vô cùng sợ hãi, không chờ anh ta tỉnh lại đã bỏ chạy, vì vậy anh ta căn bản không nhớ rõ đêm đó với tớ, sau đó khi đang chạy thì đụng phải Quý Chỉ Nhã, Quý Chỉ Nhã thấy tớ, cũng nhìn thấy Cố Trạm Vũ, lúc ấy cô ta liền cười nhạo và uy hiếp tớ, tớ càng sợ cô ta sẽ nói cho cậu biết, hoảng hốt khiếp sợ cả một ngày..."

"Quý Chỉ Nhã?" Vân Khanh đột nhiên nắm được điểm mấu chốt, "Dừng lại đã, cậu chắc chắn ngày đó khi ra khỏi quán Bar thì đụng phải Quý Chỉ Nhã?"

"Đúng vậy, khi đó cô ta vẫn còn gọi là Vân Sương." Tô Gia Ngọc cẩn thận nhớ lại, "Tớ cũng không biết tại sao lại trùng hợp như vậy, đúng là quá xui xẻo."

Vân Khanh nheo mắt lại, trên người lộ ra lạnh lẽo sắc bén, "Gia Ngọc, không đúng, đứa bé không phải là của Cố Trạm Vũ , vậy thì chứng tỏ cậu và Cố Trạm Vũ không có gì cả, khi ra ngoài lại đúng lúc đụng phải Quý Chỉ Nhã, chuyện này chắc chắn có liên quan với Quý Chỉ Nhã."

Hạ Thủy Thủy suy nghĩ một chút, đột nhiên bừng tỉnh, "Đúng vậy! Gia Ngọc, nhân vật trung tâm trong toàn bộ sự việc là Quý Chỉ Nhã! Đệt, con tiện nhân đó."

Tô Gia Ngọc ngẩn ra, ôm đầu, trong nháy mắt cả người rùng mình, kinh ngạc nhìn Vân Khanh, "Cậu nói là do Quý Chỉ Nhã thiết kế? Thiết kế tớ và Cố Trạm Vũ, nhưng tớ thấy Cố Trạm Vũ không mặc quần áo, trên lưng còn có vết cào, tớ cũng không mặc quần áo, trên giường có vết máu... Chẳng lẽ tớ bị chuyển vị trí đặt lên giường Cố Trạm Vũ à? Vậy ai là người làm chuyện đó với tớ? Người đàn ông ấy... Nói như vậy thì có thể Quý Chỉ Nhã biết người đàn ông ấy là ai?"

Vân Khanh gật đầu.

Sắc mặt Tô Gia Ngọc trắng bệch, đột nhiên đứng lên xông ra ngoài, cơ thể gầy yếu không ngừng run rẩy, "Quý Chỉ Nhã. Quý Chỉ Nhã... Tớ muốn đi đối chất với cô ta!"

Hạ Thủy Thủy và Vân Khanh chào hỏi với y tá, chăm sóc tốt cho Quả Đào Nhỏ, theo sát Tô Gia Ngọc ra khỏi bệnh viện.

Vân Khanh suy nghĩ một chút, gọi hỏi Lục Mặc Trầm? Bây giờ hỏi anh, nhất định biết được vị trí cụ thể của Quý Chỉ Nhã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play