Ngòi bút của Lục Mặc Trầm dừng ở chỗ ký tên, đóng văn kiện lại, trong ánh mắt lơ đãng lộ ra bóng tối đáng sợ, "Vậy thì kết thúc trong tối nay đi."

A Quan nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của ông chủ như nanh vuốt đến từ địa ngục, càng bình tĩnh càng kinh khủng.

"Thứ bảo cậu chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?"

"Cần hay không cũng đều đã chuẩn bị ổn thỏa!" A Quan lên tinh thần.

Lục Mặc Trầm đứng lên, cài lại cúc áo đen nhánh trên áo khoác vest, nghiêm nghị sắc bén đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn bên ngoài đang dần bị bóng tối bao phủ, cầm điện thoại lên gọi cho Vân Khanh.

...

Lúc này Vân Khanh tăng tốc chạy từ phòng khám đến bệnh viện nhi đồng.

Một cuộc gọi của Hạ Thủy Thủy vào buổi chiều đã làm cô nổ tung.

Trong điện thoại, Hạ Thủy Thủy vội vàng nói năng không rõ, "Khanh Khanh, cậu nhanh tới đây đi. Lần này đúng là chuyện kinh thiên động địa. Tớ con mẹ nó sắp sợ chết khiếp rồi, tớ căn bản không dám tin cái chuyện đảo ngược như ma quỷ này..."

"Không phải ngày đó tớ thấy cậu hỏi như vậy thì nóng đầu nói với Gia Ngọc à, Gia Ngọc cũng nóng đầu đi làm xét nghiệm, nhưng cậu tuyệt đối không ngờ tới kết quả giám định..."

Cái gì?

Dọc đường Vân Khanh đều trong trạng thái hoang vu, trái tim đập thình thịch như đang đánh trống.



Tiếng khóc lóc chịu đựng trong điện thoại của Tô Gia Ngọc tựa như từng nhát dao cứa vào tim cô.

Cô lờ mờ đoán ra.

Còn có thể là kết quả gì?

Trên đường cô vượt rất nhiều đèn đỏ, chuông điện thoại vang lên liên tục, cô không tâm trả lời được.

Cuối cùng cũng đến bệnh viện nhi đồng, cô chạy như bay xông thẳng vào phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh mở ra, Quả Đào Nhỏ đang yên lặng ngủ trên giường, bình truyền dịch treo ngược trên cao, trong phòng có mùi thuốc khử trùng làm người ta không thở được, thật lạnh lẽo.

Hạ Thủy Thủy thấy cô tới thì đứng lên, lại cúi xuống nhặt lại kết quả giám định, yếu ớt nói, "Cậu tự xem đi."

Vân Khanh vẫn chăm chú nhìn Tô Gia Ngọc.

Cô ấy rất gầy, lẻ loi ngồi trên ghế sofa, mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt trống rỗng nhìn con gái nhỏ.

Vân Khanh liếc nhìn trang tiêu đề của “Giám định người thân”, nháy mắt hô hấp như bị bóp nghẹt, lật thẳng đến trang cuối.

Cha: Cố Trạm Vũ.

Con gái: Tô Đào.

Bên dưới cùng có một hàng chữ: Sau khi làm giám định kiểm tra, độ tương tự của hai bên không đạt 99,9%, xác định, không có quan hệ cha con.



Vân Khanh nhìn chằm chằm vào dòng chữ này, không phải cha con, không phải cha con...

Nhất thời đầu óc như bị đóng băng, hoặc như thể có một ngọn lửa đột nhiên bùng lên đốt cháy toàn bộ đầu óc cô, không thể tin nổi, cô lùi lại về sau từng bước.

"Cái này? Cái này là ai làm?" Cô chậm rãi nói.

Hạ Thủy Thủy nhìn về phía Tô Gia Ngọc.

"Tớ tìm đồng nghiệp có người quen ở cơ quan giám định tư pháp, ba ngày là có kết quả, người ta cũng không cần phải gạt tớ làm gì." Tô Gia Ngọc lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Vân Khanh.

Hai người nhìn nhau, trong lòng Vân Khanh như có sóng lớn cuộn trào, trăm vị tạp trần.

Đúng là, trăm vị tạp trần.

Như một tuồng kịch vậy.

Sao có thể chứ?

Tô Gia Ngọc nhìn cô, từ từ mỉm cười, giống như một linh hồn lang thang không có nơi nương tựa, nỗi kinh hoàng và đau khổ dâng trào trong mắt, "Khanh Khanh, cậu nói tớ nên vui mừng hay càng thêm đau khổ đây? Không phải Cố Trạm Vũ, tớ có thể cứu vãn mối quan hệ của chúng ta, nhưng... Cuối cùng là tớ đã trải qua những gì? Trời ạ, cuối cùng là tớ đã trải qua những gì? Tại sao lại không phải là Cố Trạm Vũ? Vậy Quả Đào Nhỏ của tớ đến từ đâu ? Người đàn ông đó là ai? Tớ nghĩ... Tớ thật sợ hãi, tớ nên làm gì bây giờ? Đây là âm mưu gì vậy? Tớ không chịu nổi, không chịu nổi..."

"Gia Ngọc!" Vân Khanh vội vàng chạy tới, giữ chặt lấy cô đang có chút mất kiểm soát.

Hạ Thủy Thủy cũng đến giúp, hai mắt đỏ bừng, "Gia Ngọc, cậu phải tỉnh táo lại trước, bình tĩnh lại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play