Mẹ nó, rốt cuộc cậu có từng diễn bị thương ở trước mặt phụ nữ không? Cần khoa trương như vậy sao!

Mặt đen đã không phải mặt, giọng người phụ nữ bên cạnh dịu dàng mà tỏ ra gấp rút, “Sao thế, xảy ra chuyện gì mà bị thương nặng?”

Đôi mắt u ám bình tĩnh của người đàn ông, lúc này mới đảo mắt liếc nhìn qua.

Vân Khanh cất điện thoại vào túi, không do dự bước tới trước, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay phải không chảy máu của anh, nói với A Quan, “Cũng không xa, tìm cáng cứu thương chậm trễ thời gian, chúng ta cùng nhau đỡ ông chủ anh vào trong đi, nhanh lên!”

Một nhúm tóc dài mềm mại theo gió lướt qua khóe miệng Lục Mặc Trầm, vừa thơm mát, vừa ngứa ngáy,

Ánh mắt anh tối sầm lại, chưa nói bản thân hành động rất tự nhiên, đi hai bước còn tận lực kéo chân một chút.

Vân Khanh căng thẳng, “Anh Lục, chân anh cũng bị thương?”

A Quan kinh ngạc, “Chủ tịch Lục, chân anh bị thương sao? Vừa rồi tôi vẫn không phát....”

Lục Mặc Trầm hận không thể một dao chém chết tên ngu xuẩn này, lấp lửng ba phải nhìn người phụ nữ, ừm một tiếng.

Vân Khanh vừa mới vào cửa khoa cấp cứu liền lập tức gào to với y tá bên trong, “Làm phiền, mau chuẩn bị một phòng bệnh!”

Vào phòng bệnh, một bác sĩ nam, bảo Lục Mặc Trầm cởi quần áo.



Các y tá nhỏ xếp hàng bên cửa sổ đang ló đầu ra nhìn.

Bác sĩ nam kéo rèm cửa lại, thấy người đàn ông bất động, quay đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp, giọng điệu dịu dàng một chút, “Là bạn cô sao? Cô cởi giúp anh ấy đi.”

Vân Khanh liếc nhìn trong phòng, bác sĩ nam, A Quan cũng ở đó.

Cô mím đôi môi trắng bệch đông lạnh, đưa mắt quét nhìn, Lục Mặc Trầm đang nhìn cô sâu xa, sau đó, mở cánh tay ra, tư thế ông lớn.

Vân Khanh: “.....”

Không còn cách nào, đôi tay nhỏ bé xấu hổ hơi cứng ngắc, cởi toàn bộ áo phần thân trên xuống cho anh.

Vai phải anh, máu dính nửa cánh tay, phía trên có một vết nứt, rắc bột trắng, vết máu đã khô có chút nhìn thấy mà đau lòng.

Bác sĩ nam nhíu mày nhìn, “Miệng vết thương không dài, có chút sâu, bản thân xử lý thế nào?”

Nói xong liền cầm tới một khay khử trùng, bên trong có nước khử trùng, băng gạc phía trước, thuốc dán vết thương, bác sĩ nam cầm qua một tờ đơn, thuận tay đưa cho Vân Khanh, “Cô đi nộp phí.”

Vân Khanh gật đầu bước đi.

Cổ tay bị bàn tay to thon dài của người đàn ông nắm lấy.



Cô quay đầu lại, Lục Mặc Trầm nhìn thẳng, nói với bác sĩ, “Nơi này không cần cậu, cậu đi nộp phí.”

Bác sĩ nam sửng sốt, tiếp đó là vẻ mặt tức giận, “Bệnh nhân này, anh thật thú vị, dám bảo bác sĩ nộp phí, anh xem bệnh viện là nhà anh mở!”

Lục Mặc Trầm không lên tiếng.

A Quan bên cạnh nở nụ cười, vỗ vai nam bác sĩ trẻ tuổi, “Cậu là thực tập sao? Nói cũng đừng nói lung tung, cẩn thận ông chủ tôi thật sự mua khu Bắc Nhân này.”

“Anh....” Bác sĩ nam phẫn nộ, lại nhìn Lục Mặc Trầm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, khí tức trầm ổn tràn đầy, nhìn chính là không giống người bình thường.

Lục Mặc Trầm lên tiếng, “A Quan, nói linh tinh cái gì mà lại thật vậy, tôi muốn mua cũng là mua toàn bộ bệnh viện ở thành phố S.”

Vân Khanh: “.....”

Ở đây trình diễn kiểu mẫu ngôn tình gì?

Chỉ có một mình cô là quan tâm vết thương sao?

Nhưng vừa xoay người lại, bác sĩ nam và A Quan đã không thấy, phòng bệnh cũng đóng cửa lại ‘quan tâm’.

Vẻ mặt Vân Khanh hỗn loạn, “Này, ai đó tới xử lý vết thương?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play