Ven đường bên ngoài bệnh viện, Bentley chậm rãi dừng lại.
Lục Mặc Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Muộn như vậy cô ấy ở bệnh viện làm gì?”
A Quan lắc đầu, “Người thuộc hạ vừa mới đi tới nhà trọ cô Vân bao gồm chỗ ở cha cô ấy, sau đó gửi tin tức tới, nói cô Vân ở đây.”
Người đàn ông nhắm đôi mắt đen như mực lại, khớp xương thon dài mở cửa xe, dừng lại một chút, “A Quan, tôi cho cô ấy ly hôn, tại sao cô ấy phải tức giận?”
A Quan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Cô Vân chắc sẽ không rơi vào đống cặn bã Cố Trạm Vũ kia không bỏ được chứ?”
Lời vừa dứt, cả khoang xe rơi vào một sự yên lặng, tiếp đó không khí xung quanh đột nhiên lạnh lẽo.
A Quan không cẩn thận nói sai, hậu tri hậu giác sống lưng sợ hãi, “Ahaha...sao có thể, mắt cô Vân lại không mù, không nhìn thấy người đàn ông tuấn tú như thần như chủ tịch Lục anh đây sao! Anh cao quý vô song, lạnh lùng cao ngạo, phẩm chất trưởng thành....”
“Câm miệng.” Lục Mặc Trầm nhíu mày, ngay khi A Quan cho rằng anh muốn chửi người, người đàn ông thấp giọng thản nhiên nói một câu, “Không cần nhấn mạnh những phẩm chất riêng này của tôi.”
A Quan: .....
Nhiều năm như vậy anh không bị bản thân đẹp trai chết, thật là làm khó rồi!!!
“Tôi phát hiện cậu ngoại trừ làm việc ra, cái gì cũng sai.” Lúc Lục Mặc Trầm xuống xe, lạnh lùng đánh giá một câu.
A Quan quả thực bị vạn mũi tên bắn vào tim.
Hahahaha.
Lấy tiền lương trợ lý, còn phải làm công việc tư vấn tình cảm, làm không tốt liền mắng anh ấy cái gì cũng sai, mẹ con gà.
.......
Vân Khanh cúi đầu, hoàn toàn không biết bốn chân lạnh cứng.
Một bóng đen bao phủ trước mặt, có giọng nói, “Tiểu thư, hỏi cô một chuyện.”
“Ừm.” Cô không ngẩng đầu, “Anh hỏi.”
“Phòng cấp cứu ở đâu?”
Vân Khanh ngẩng đầu, tìm phòng cấp cứu, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tòa nhà ba tầng lầu xéo ở phía trước, một dấu ‘+’ vô cùng bắt mắt, khoa cấp cứu đang sáng đèn.
Bất cứ ai bước vào đều có thể liếc mắt nhìn thấy.
Vân Khanh đảo mắt, không khỏi nhìn về phía người hỏi đường này.
“A Quan?” Vân Khanh kinh ngạc, quan sát anh ấy từ trên xuống, “Anh tìm khoa cấp cứu làm gì chứ, ở nơi đó, anh bước vào liền có thể nhìn thấy.”
A Quan: “......”
Đây không phải là bị ông chủ yêu cầu giả vờ vô tình gặp được, kết quả trở thành cưỡng ép bắt chuyện sao.
“Không cẩn thận hạt đậu rơi vào mắt, haha.” A Quan nút lưỡi, quay đầu e ngại liếc nhìn, quả nhiên khuôn mặt tuấn tú của người nào đó đã tối sầm lại.
Vân Khanh cũng quay đầu theo, nhìn thấy Lục Mặc Trầm, môi cô mấp máy, sửng sốt, nắm chặt điện thoại không nhịn được đứng lên.
Người đàn ông cao lớn lạnh lùng đi tới, đút tay phải vào túi quần tây, tay trái buông thõng bên người.
Đợi khi đến gần, tim Vân Khanh hơi đập loạn, đang nghĩ chào hỏi với anh thế nào, hay là không chào hỏi?
Chóp mũi đã ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cô nhíu mày, nghĩ tới A Quan tìm phòng cấp cứu, cô vội vàng quan sát kỹ, sau đó nhìn thấy miệng áo sơ mi trắng tinh bên trái của Lục Mặc Trầm, dính một vệt đỏ.
Lục Mặc Trầm quét nhìn cô, quay đầu lạnh lùng nhìn A Quan, “Đưa tôi vào trong.”
A Quan nhìn Vân Khanh, choáng váng, nghĩ tới việc phải khơi dậy sự chú ý và xem trọng của cô Vân hết mức, ôi chao một tiếng nghiêm mặt đi tới, “Chủ tịch Lục! Anh bị thương nặng như vậy ngồi ở đây trước đi, không bằng tôi vào trong tìm cáng cứu thương qua đây khiêng anh?”
Lục Mặc Trầm: “.....”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT