Tần Luật dừng xe, từ hành lang khoa nội trú đi vào, chưa đến phòng bệnh của Vân Khanh thì đã nhìn thấy một người đàn ông đang tắm nắng trong vườn.
"Mặc Trầm?" Tần Luật đi tới, nhìn vết thương trên chân trái của anh thì nhíu mày: "Bị thương có nghiêm trọng không?"
"Không sao." Lục Mặc Trầm bảo A Quan kê thêm một cái ghế.
Tần Luật vẫn chưa ngồi, các bác sĩ thường mắc bệnh sạch sẽ.
Lục Mặc Trầm bật cười, đưa một điếu thuốc qua.
Tần Luật nhận lấy, rồi lại đặt điếu thuốc vào túi áo blue. Trưa nay anh ta phải về nhà đối phó với một cuộc xem mặt mà người thân sắp xếp, áo cũng chưa kịp thay, cà vạt thì ướt nhẹp. Lục Mặc Trầm nhìn qua là biết bị con gái nhà người ta hắt nước vào người.
Anh nhướn mày: “Cha cậu sốt ruột lắm rồi à?"
Tần Luật không trả lời, rõ ràng là không muốn đi xem mắt. Mấy người giàu có đấu đá lẫn nhau, anh ta nhìn đã thấy phiền.
"Vân Khanh... Vết thương của cô ấy thế nào?"
"Bị thương ngoài da." Lục Mặc Trầm khẽ mím môi.
"Sao lại xảy ra chuyện như thế?" Tần Luật cau mày, nhìn về phía khoa nội: "Tôi đã nói với cô ấy từ lâu rồi, phải nhanh chóng vạch rõ giới hạn với người chồng kia."
Hai người đàn ông đều để tâm đến người phụ nữ này, chủ đề câu chuyện rất khó mở rộng.
Lục Mặc Trầm không tiếp lời, chỉ nói: “Tôi tìm cậu trước cũng là bởi vì sợ cậu gặp cô ấy rồi lại nói chuyện hai đứa trẻ ra ngoài."
Tần Luật ngạc nhiên: "Cậu không định nói chuyện giám định ADN của Thập Tam Thập Tứ cho cô ấy biết sao?"
"Tôi chưa hiểu được rõ chân tướng thì làm sao nói cho cô ấy biết được?" Lục Mặc Trầm như cười như không, ánh mắt thâm thúy: "Nói cho cô ấy biết sẽ dọa cô ấy mất, không cẩn thận lại biến chuyện tốt thành xấu. Cô ấy vốn đã có khúc mắc với tôi, bây giờ lại không sao hiểu được mình có hai đứa con từ bao giờ. Vân Khanh là một người phụ nữ rất thông minh, nhưng lại rất cứng nhắc. Nếu không giải thích được mà đã nói cho cô ấy thì đối với cô ấy mà nói có thể là gánh nặng."
Tần Luật gật đầu: "Đúng vậy, tính cách của cô ấy rất khác biệt."
Lục Mặc Trầm nhìn xung quanh, nặng nề nói: "Cô ấy luôn nghĩ rằng mình là một cô gái sạch sẽ như một tờ giấy trắng, chuyện này đối với cô ấy như một điều kì lạ. Ai đã nói cho cô ấy biết? Ai giúp cô ấy phục hồi màng trinh? Tại sao lại không nhớ chút nào về chuyện mang thai và sinh con? Hơn nữa, A Luật, trong tiềm thức của cô ấy luôn phủ nhận chuyện mình có con. Hình như còn có nỗi buồn nào đó rất lớn, lớn đến mức khiến cô ấy ghét sinh con. Có một lần cô ấy không kiểm soát được đã nói rằng cô ấy không muốn có con, không biết là cô ấy không muốn có con với tôi hay là còn có lí do nào khác?"
Nói đến đây, Lục Mặc Trầm dừng lại.
Ánh mắt Tần Luật đột nhiên thay đổi, hình như có bí mật gì đó.
"Trước khi tất cả những chuyện này được làm rõ thì không thể nói cho cô ấy biết." Lục Mặc Trầm nhìn Tần Luật, anh có kế hoạch của riêng mình.
Sau khi nói chuyện với Lục Mặc Trầm xong, Tần Luật không vào phòng thăm Vân Khanh nữa mà chỉ đứng ở bên ngoài nhìn một chút.
Người phụ nữ đó thật yên tĩnh, gương mặt nhỏ hốc hác và tiều tụy, thần thái khá ổn, cô đang tựa vào giường bệnh đọc sách, mái tóc xõa dài trên cổ, lông mi rũ xuống.
Tần Luật ngây người, ánh mắt như nghĩ đến cái gì mà dần dần trở nên thâm thúy, cũng dần dần hỗn loạn.
Cuối cùng, anh ta không ngăn được những suy nghĩ trong lòng, những bí mật nặng nề đó, những gì anh ta đã che giấu Lục Mặc Trầm, tất cả bây giờ dường như đã đi chệch hướng.
Lúc đó cứ nghĩ làm thế là tốt cho Lục Mặc Trầm, nhưng bây giờ có đúng không?
Tần Luật trở lại trong xe, gạt hết mấy suy nghĩ lung tung, chờ đến khi bình tĩnh lại thì bấm một dãy số điện thoại.
Số máy này anh ta chỉ gọi một lần vào đêm anh ta trở về Trung Quốc và gặp Mặc Trầm.
Thật lâu mới kết nối được, Tần Luật xoa trán, giọng nói lạnh lùng: "Năm đó tính cách cậu ấy thay đổi, bạo lực. Người phụ nữ ở bên cạnh cậu ấy lúc đó tên là Vân Khanh đúng không?"
...
Trong phòng không có ai nên Vân Khanh tự mình xuống giường, đi đến cuối hành lang mua một chai nước.
Vừa quay đầu lại đã đụng phải một người, cô ngẩng đầu lên, biến sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT