Quý Tư Thần uống một ngụm nước, hỏi tiếp: "Thế nên cậu mới nghĩ là người đứng sau ba gã công nhân đó là chủ mưu chuyện này? Có đối tượng chưa?"
"Rồi." Lục Mặc Trầm nhắm mắt lại, không nhanh không chậm trả lời: "Nhưng bên kia đã dọn dẹp sạch sẽ chứng cứ rồi, chúng ta tìm chứng cứ trước."
"Tìm kiểu gì đây?"
"Khó tìm thì cứ từ từ mà tìm, tôi cũng không vội." Lục Mặc Trầm cười, ánh mắt sâu thẳm: "Để người của cục cảnh sát đi tìm, bắt đầu từ người đưa tin, nếu như nói người đưa tin đã thay đổi thì thay đổi từ khi nào? Tóm lại, tất cả mọi chuyện sẽ luôn có manh mối."
Quý Tư Thần gật đầu: "Để tôi gọi điện thoại cho cục trưởng Chu."
"Đã bắt được Trình Gia Hào chưa?"
Nhắc đến cái tên này, Quý Tư Thần nhíu mày: "Cái lão súc sinh nào, Mặc Trầm, sợ là cậu đã trúng chiêu của lão ta rồi."
Lục Mặc Trầm biết, Trình Gia Hào có thể gửi video nặc danh cho anh thì chắc chắn đã có sẵn kế hoạch dự phòng trong tay, hoặc một thứ gì đó kinh khủng hơn.
"Trình Gia Hào ở đồn cảnh sát nhắn với cậu rằng ông ta đã sao chép video đó ra N bản, nếu như cậu không quan tâm đến hình ảnh của Vân Khanh thì ông ta sẽ đăng nó lên mạng. Cái lão già điên này, tại sao không đi uy hiếp Cố Trạm Vũ, cô ấy là vợ Cố Trạm Vũ mà? Chắc là lão ta cũng đoán ra được cậu coi trọng người phụ nữ này."
Mẹ của các con, làm sao có thể không coi trọng chứ?
Ánh mắt Lục Mặc Trầm lóe lên một tia âm u, cúi đầu châm một điếu thuốc, gương mặt thâm trầm. Y tá đi ngang qua thấy người đàn ông nhíu mày hút thuốc thì đỏ mặt, không dám nhắc nhở ở đây không thể hút thuốc.
"Tóm lại thì danh dự của cô ấy là quan trọng nhất. Nếu như công khai quá trình bị bắt cóc và những tin đồn nhảm nhí thì cô ấy sẽ bị tổn thương." Lục Mặc Trầm nhíu mày: "Trước tiên cứ để yên cho Trình Gia Hào mấy ngày, A Quan không đến nỗi chuyện này cũng không xử lý được. Chờ đến khi chúng ta nắm chắc quyền sinh sát trong tay thì không cần để cô ấy nhìn thấy."
"Cậu phải thật cẩn thận. Tôi biết cậu ăn thịt người không nhả xương, không sợ cái lão Trình Gia Hào kia gây khó dễ, nhưng mà còn tên cặn bã Cố Trạm Vũ..."
Lục Mặc Trầm không quan tâm lắm, nheo mắt lại cười: "Về sau nhất định phải cảm ơn anh ta."
Quý Tư Thần có thể hiểu được ý tứ trong lời nói này. Mấy người bọn họ đều là những lão lưu manh, mà trong đó Lục Mặc Trầm là người giỏi nhất.
“Chuyện này chắc chắn anh ta sẽ cố gắng che giấu, bây giờ bên phía ông già cũng đang yên bề gia thất, tạm thời chưa muốn làm mất mặt. Cả tôi và anh ta sẽ không chủ động nói ra mối quan hệ giữa Vân Khanh và Quý Chỉ Nhã, huống hồ tôi vẫn còn nhiều chuyện muốn điều tra, sẽ không đánh khi không nắm chắc phần thắng."
Quý Tư Thần nhìn anh: "Tôi nghe A Quan nói cậu đang tìm người làm giám định ADN lần nữa? Chẳng lẽ có chuyện gì? Cậu còn định điều tra gì nữa?"
Quý Tư Thần không biết Vân Khanh là mẹ ruột của Thập Tam Thập Tứ.
Lục Mặc Trầm cũng không nói nhiều, đứng dậy nhìn A Quan: "Sắp đến giờ hẹn với Tần Luật rồi, cậu ta đang ở đâu?"
"Lục tổng, bác sĩ Tần đã đến bệnh viện rồi, anh ấy muốn đến thăm Vân tiểu thư."
Lục Mặc Trầm cầm nạng lên, nhanh chóng đi ra ngoài, áo khoác còn chưa kịp mặc: "Gọi điện thoại cho cậu ta, bảo đến gặp tôi trước."
A Quan gật đầu, lấy điện thoại ra, trong lòng lại thấy buồn cười, chủ tịch thế này là đang sợ bác sĩ Tần gặp mặt Vân tiểu thư một mình sao?
Ghen tuông nhiều như thế cơ à!
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT