Lục Mặc Trầm xoa mi tâm, để cảnh sát trong phòng đi ra ngoài hết, dặn A Quan bỏ vào máy tính.
Rất nhanh, màn hình mở ra, đoạn video xuất hiện trên màn ảnh.
Mới qua giây thứ nhất, Quý Tư Thần đã giật mình, A Quan cũng sửng sốt, nhanh chóng tự giác xoay người.
Quý Tư Thuần không xoay đi, cũng không nhìn màn ảnh quá lâu, chỉ nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang âm trầm nhìn chằm chằm màn ảnh, nhiệt độ quanh người anh đều giảm xuống, gương mặt anh không có chút cảm xúc nào.
Mặt bàn vang lên một tiếng nặng nề, mảnh gỗ vỡ vụ.
Đáy mắt Lục Mặc Trầm như đông lại thành băng, nhìn chằm chằm mảnh hình. Quần áo trên người cô gần như bị cởi hết, cơ thể trắng nõn nhỏ nhắn nằm trên sàn nhà, bị bàn tay người đàn ông kia ép thành nhiều tư thế, video dài sáu phút.
Cô khuất nhục, không kêu lên một tiếng nào, mặt cô còn trắng hơn bồn tắm, nước mắt trên khoé mắt lại vô cùng rõ ràng.
Mặt Lục Mặc Trầm không mang chút cảm xúc nào, ngón tay lạnh lẽo cầm lấy điếu thuốc, châm lửa rồi đưa lên miệng, trên trán anh hiện ra hai sợi gân xanh.
Quý Tư Thần quan sát anh hồi lâu.
Video phát đến cuối, giọng Trình Gia Hào lần nữa vang lên: “Tổng giám đốc Lục, đây chỉ là chút đồ nhắm thôi, người phụ nữ mình từng dùng thì cũng là phụ nữ, không biết cậu nhìn có thấy vui không? Tôi rất vui đấy, da trắng mơn mởn, bóp vào muốn chảy nước ra, tôi đợi không kịp đâu. Hay là tổng giám đốc Lục gửi trước ba trăm triệu tới, để tôi bớt giận đi.”
“Tên khốn kiếp này!” Quý Tư Thần mắng: “Ông ta không phải là đòi tiền, mà muốn từng bước từng bước chà đạp tôn nghiêm của cậu, khiêu khích quyền lợi của cậu. Mặc Trầm… xem tình hình này, Vân Khanh sợ là đã bị ông ta…”
Là đàn ông thì đều hiểu, tên đã lắp vào cung, sao có thể không bắn được chứ?
Hơn nữa Trình Gia Hào còn có tiền án, trước kia cũng có ý với Vân Khanh, lần này bắt được cô ấy, sao không làm nhục trước mà lại tới trêu chọc Mặc Trầm chứ?
Lục Mặc Trầm cắn đứt điếu thiếu, đáy mắt kết thanh băng, lại nói: “Vân Khanh sẽ không để ông ta được như ý, tôi hiểu người phụ này này, cô ấy tình nguyện chết. Huống hồ, nếu Cố Trạm Vũ còn chút nhân tính, sẽ không để Trình Gia Hào vượt qua giới hạn cuối cùng, cậu ta cũng có tôn nghiêm của đàn ông.”
“Vậy giờ chúng ta còn đuổi kịp không?”
Lục Mặc Trầm liếc qua video, thoáng qua một tia đau lòng: “Ý thức của cô ấy vẫn còn thì sẽ liều chết chống lại, nếu bị hành hạ đến mức mất ý thức, có lẽ sẽ…”
Quý Tư Thần nói: “Vậy chúng ta nhanh lên chút! Nhưng mà, phải đi đâu tìm cô ấy đây?”
Lục Mặc Trầm đá văng cái ghế vừa ngồi, không nói một lời. Anh phóng to màn hình lên, tập trung nhìn vào cửa sổ trong hình, nhìn chằm chằm thật lâu, ngón tay nhanh chóng di chuyển chuột, lại nhìn chằm chằm nhưng nơi khác trong phòng, không ngừng thu nhỏ rồi lại phóng to, xem cẩn thận.
Một lát sau, bỗng nhiên anh đứng dậy: “Tôi biết được đại khái ở đâu rồi.”
A Quan và Quý Tư Thần đều nhìn nhau, kinh ngạc: “Sao cậu phát hiện ra được? Kĩ thuật viên bên cảnh sát trinh sát cũng chưa tới!”
Lục Mặc Trầm cởi áo khoác ngoài ra, đôi chân dài bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa ra lệnh: “Điều máy bay trực thăng tới, Tư Thần, bảo cảnh sát phái thêm nhiều người nữa, đi tới dãy núi ở ngoại ô phía bắc thành phố S, chia ra các đường lên núi.”
Quý Tư Thần vẫn không hiểu: “Sao cậu xác định được nơi đó? Thành phố S rất lớn, một khi tập trung cảnh lực, điều động phải mất mấy giờ.”
Người đàn ông ngồi vào xe, cũng không liếc mắt nhìn lại: “Tôi nhìn thấy có nhà dân trên núi, chỉ có nhà họ thì trên cửa sổ mới treo cờ, cửa sổ mở, tóc cô ấy luôn thổi về phía bên trái, mùa đông gió gì thổi chứ? Là gió bắc.”
Quý Tư Thần và A Quan đều á khẩu không trả lời được, anh vẫn luôn toàn năng như vậy, không ai nghi ngờ gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT