Người phụ nữ trong màn hình mang ánh mắt trống rỗng nằm ở đó, khoé mắt ánh lên nước mắt nhưng lại vẫn cười, Cố Trạm Vũ kiềm chế mà nhắm mắt lại.

Nụ cười kia, ánh mắt âm u kia giống như có thể đâm xuyên màn hình, giống như ma quỷ, đâm vào tim anh ta.

Tiếng cười của cô giống như đang hỏi, anh chê tôi bẩn, cho nên anh đem tôi cho người đàn ông khác làm nhục sao?

Cố Trạm Vũ cứng nhắc đứng ở đó, xoay người đấm lên tường, tiếng động này hấp dẫn Quý Chỉ Nhã tới. Liếc qua màn hình, ánh mắt cô ta thoáng qua vẻ vui sướng, lại nhìn về phía Cố Trạm Vũ.

Cố Trạm Vũ cúi đầu cầm điện thoại lên, trầm giọng nói: “Cô gọi mấy người tới đi, canh ở bên ngoài, một khi Trình Gia Hào có hành động gì, lập tức xông vào cứu cô ấy.”

Quý Chỉ Nhã nghe Cố Trạm Vũ nói như vậy, đáy mắt xẹt qua vẻ ác độc, chân mày cũng nhíu lại.



Trời sắp tối, bốn giờ chiều Quý Tư Thần chạy tới, nhìn thấy đống tàn thuốc bên chân người đàn ông.

Trong đám bạn, ngoài Tần Luật ra, Mặc Trầm là người ga lăng nhất, mặc dù năm đó cùng nhau vào quân đội, Quý Tư Thần đã hoàn toàn bị sự cứng nhắc của quân đội đồng hoá, nhưng Mặc Trầm lại khác. Từ tận xương tuỷ, anh luôn kiêu ngạo lại thanh tao, bình thường lúc hút thuốc, nếu là ở bên ngoài, anh sẽ dùng giấy gói tàn thuốc lại.

Nhưng lúc này, tàn thuốc rơi đầy đất.

Quý Tư Thần hơi kinh ngạc, sợ rằng trong lòng lão nhị, Vân Khanh đã chiếm một chỗ rồi.

A Quan vội vã chạy từ bên ngàoi vào, cửa kính văn phòng đồn cảnh sát cũng rung lên.

Lục Mặc Trầm xoay người, chân mày lạnh lẽo, đuôi mắt có chút đỏ, giọng thâm trầm: “Nói đi.”



“Trăm cay nghìn đắng mới điều tra được từ camera giám sát của công ty Bách Thịnh! Phương hướng tổng giám đốc Lục phán đoán rất đúng, chính là Trình đại thiếu làm! Cố Trạm Vũ và Trình đại thiếu từng nói chuyện riêng trong thang máy, chính là đại hội kêu gọi đầu tư bốn ngày trước.”

Lục Mặc Trầm bảo A Quan bỏ bản chính của đoạn video giám sát vào máy tính, phát lại lần nữa.

Anh xem xong, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, nếu như Vân Khanh qua tay Cố Trạm Vũ mà tới tay Trình đại thiếu, vậy thì...

Lục Mặc Trầm nghiền nát toàn bộ tàn thuốc, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Tư Thần: “Điều cảnh sát đặc biệt, bắt đầu lục soát từng ngóc ngách trong thành phố, chỗ ở của Trình Gia Hào, sơn trang tư nhân của Trình Gia Hào, lục soát tất cả đi! Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.”

Quý Tư Thần biết, sau chuyện ở thành phố B, Lục Mặc Trầm và Trình Gia Hào đã kết thù rất sâu.

Anh ta phun một câu: “Cố Trạm Vũ đúng là mẹ nó vô sỉ, đối phương là sói đói, còn đưa vợ qua đó?”

Lục Mặc Trầm đi ra ngoài: “A Quan, chuẩn bị tới đại viện quân khu đi.”

A Quan hoảng sợ: “Tổng giám đốc Lục, không được, lão gia tử đang ở đó, anh không nói được câu nào đây, chuyện này chỉ khiến anh phải chịu ấm ức thôi.”

Ánh mắt Lục Mặc Trầm trở nên u ám, anh biết, chuyện của anh và Vân Khanh, tuyệt đối không thể để lão gia tử biết, nước đi này của Cố Trạm Vũ hay lắm, một khi anh nóng lòng chạy tới Lục trạch, vậy thì trước đó chuyện anh và Vân Khanh ngoại tình sẽ bị lộ, thanh danh không ra gì, sẽ phá huỷ tất cả.

Nhưng mà bây giờ, không biết Vân Khanh ở đâu, anh không đợi được Quý Tư Thần lục soát từng chỗ một, anh muốn bắt Cố Trạm Vũ ra khỏi cái lồng bảo vệ!

Vừa đi tưới cửa, một cảnh sát đột nhiên xông tới, trong tay cầm một túi giấy: “Anh Lục, vừa ròi có người ẩn danh đưa tới, bên trong có đĩa CD!”

Quý Tư Thần đoán: “Có phải do tên đầu heo Trình Gia Hào kia đưa tới không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play