Allen quả thực không dám tin tưởng, trong nội tâm thật khó chịu giống như nhìn thấy có người không dùng ngọc lục bảo trân quý lục để làm trang sức, ngược lại dùng để lót chân bàn, nhịn không được nói với Muri: "Mel trưởng thành như thế, các người còn đơn độc ở chung, như vậy cậu còn nhịn được, cậu có còn là nam nhân hay không?”
Muri: "Xột xoạt --"
"Cậu đừng ăn, xin cậu trò chuyện với ta! Chẳng lẽ đây chính là thế giới cường giả sao!” Allen vô cùng đau đớn, "Không phải là cậu không được đi? Nếu cậu không có kinh nghiệm, không dám lên, trước tìm người kinh nghiệm phong phú thử một lần, nếu không đến lúc đó trên đường không thể xong việc, Mel khẳng định trực tiếp đá cậu tìm người khác!”
Muri cái khác cũng chưa nghe rõ, chỉ nghe được một câu cuối cùng, ngẩng đầu dùng một đôi mắt mang theo hung khí nhìn chằm chằm Allen nói không lựa lời.
Nghe thấy thật trong miệng hắn bị hàm răng cắn phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Allen cảm giác chính mình đau đớn một trận, ngượng ngùng nói: "Cậu xem cậu phản ứng này, ta lại không muốn đoạt của cậu.”
Hắn rốt cuộc sáng suốt mà ý thức được cái đề tài này không thể tiếp tục, đề tài liền chuyển: "Trước kia ta nghe nói trong truyền thuyết có loại ma thú, cả người phủ giáp, vô cùng thích hồng bảo thạch sáng lấp lánh, nó sẽ giấu hồng bảo thạch ở miệng mình, ăn cái gì cũng không bỏ được nhổ ra, không để người khác xem nhiều một cái...... Ta thấy cậu để ý Mel như vậy, không sai biệt lắm với loại ma thú này, không phải cậu là loại ma thú này hóa thân đi ha ha ha!”.
Hắn thề với trời chính mình chỉ là đùa một chút cho sống động không khí, kết quả Mellie bên kia bưng chén rượu không, bỗng nhiên vào lúc tất cả mọi người không phản ứng lại, đứng lên cầm lấy cung tiễn chỉ vào hắn, vẻ mặt như thay đổi một người, nghiêm nghị, "Buông Muri ra!”
- - Mellie say, mơ mơ màng màng nghe vào tại bên kia Allen nói Muri cái gì mà hắn là ma thú hóa thân, tức khắc cho rằng thân phận Muri bị chọc thủng, phải bị Allen bắt đi. Trước sau không thể buông tâm với bọn họ, Mellie khẩn trương bắn ra một mũi tên lên sàn nhà.
So với cô càng khẩn trương, Allen sợ tới mức lui ra ngoài vài bước, chén rượu trong tay bị một mũi tên bắn vỡ. hắn nuốt nuốt nước miếng hô to: "Bình tĩnh! Ta chính là nói giỡn với Muri, không muốn thật sự khuyến khích hắn đi tìm nữ nhân khác để ngủ, không đến mức bởi vì thế này mà phải giết ta đi, cô ngàn vạn bình tĩnh a!”
Trừ bỏ chuyện này, hắn không thể nghĩ được Mellie nhìn qua vẫn luôn vô hại vì sao đột nhiên cau mày quắc mắt với hắn.
Trong thời khắc nguy cấp, hai đồng bạn không chỉ không cứu hắn, còn ở một bên cười to khuyến khích Mellie, "Ta đã biết miệng hắn tiện, Mel mau bắn hắn!”
"Đúng, bắn mặt hắn, cho hắn một giáo huấn.”
Uống đến mơ mơ màng màng, Mellie mê mang nghe theo thanh âm bên tai, lại bắn ra một mũi tên. Allen chạy vắt giò lên cổ, Abby và Flora cười rung trời, mạnh mẽ đập bàn.
Muri vẫn cứ đang ăn.
Trong một khắc, Mellie bỗng nhiên tỉnh lại. Mở to mắt thấy trên đỉnh đầu là không trung trống trải, trên người đắp vải và da mềm mại, dưới thân là xe xóc nảy lay động.
Cô mang một đầu tóc đỏ lộn xộn ngồi dậy từ xe ngựa chất đầy các loại đồ dùng sinh hoạt, nhìn bong dáng Muri nhẹ nhàng kéo xe đi về phía trước, lại phát ngốc một trận.
Phía trước phía sau đều không có đường, đây đã là phạm vi vùng địa cực rộng lớn không có bỏng người.
Phát sinh cái gì? Các cô sao lại tới nơi này rồi. Mellie ấn trán mình, cái gì cũng không nhở nổi, chỉ nhở rõ ở quán rượu nghe Abby và Flora miêu tả lần đầu tiên hai người hợp lực giết chết một con ma thú trung cấp, cảm thấy họ rất lợi hại.
Mellie: "Muri? Chúng ta ra khỏi thành khi nào?"
Muri quay đầu, cô nhìn thấy trong lòng ngực Muri ôm một vò mật ong, bên miệng sáng lấp lánh. Vò mật ong này cô nhớ rõ, lúc mua tốn ba đồng bạc, hiện tại nhìn dáng vẻ là sắp bị Muri trộm uống hết rồi.
"Đêm qua đi ra.” Muri liếm liếm môi, đưa nửa vò mật ong cho cô, "Còn lại cho cô.”
Mellie nhìn ánh mắt hắn, lấy ra một cây cái muỗng, cho vào quấy một chút, bỏ vào trong miệng mình.
Hầu kết Muri thức rõ ràng động đậy một chút.
Cô lại múc một muỗng đưa cho Muri, "Một ngụm cuối cùng.”
Chờ Muri sung sướng mà ăn một ngụm này, cô đậy kín bình, "Còn lại về sau lại ăn.”
Cô nếm vị ngọt trong miệng, cả người hoàn toàn thanh tỉnh, vùng địa cực gió lạnh thổi tới hất lên tóc đỏ của cô. Lần thứ hai cô dò hỏi lại tình huống tối hôm qua, "Sao lại bỏ đi trong đêm, Abby bọn họ đâu rồi?”
Muri còn đang dư vị mật ong, ngữ khí đều không tự giác mang ra một cổ vị ngọt, "Ngày hôm qua ở quán rượu, có một đám người tìm tới nơi, chúng ta liền đi."
Mellie: "Là Guei đó tìm tới sao!”
Muri: "Ừ, tới mấy trăm người, nhà bị chen hỏng. cô xông lên đánh nhau với bọn họ, ba người kia cũng vậy, nhưng mà cũng không lợi hại bằng ta.”
Mellie: "......?"
Muri: "Bọn họ đuổi theo chúng ta rất xa, cô ngồi trên xe bắn tên vào bọn họ, bắn trúng mười mấy người, cô cũng không tồi.”
Mellie: "......???"
Muri: "Mũi tên đều là ta nhặt về!”
không, vấn đề tuyệt không ở chỗ này.
Mellie đặt đôi tay ở trên bụng, an tường mà nằm trở về, cô đã không dám nghĩ tối hôm qua đến tột cùng là cái trường hợp lộn xộn gì.
Xanh lam thiên chân a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT