Mellie dùng thời gian ngắn nhất nhanh chóng mua đồ muốn mua, lúc màn đêm buông xuống thì tìm một quán rượu hẻo lánh ít người để ăn bữa tối.
Những quán rượu giá rẻ này bình thường đều tối tăm chật hẹp, đại sảnh chen chúc, bàn ghế để ngồi ăn cơm uống rượu cũ kĩ lại dầu mỡ, hương vị trôi nổi trong không khí cũng làm người ta không thoải mái.
Cô ả đứng ở sau bàn làm người phục vụ và bồi rượu tạm thời, còn công việc chính là kỹ nữ, nếu chịu tiêu tốn 80 tiền đồng là có thể mang ả đến khách sạn quanh đây ngủ một giấc.
Từ lúc Muri mang theo cô ngồi vào trong một góc quán rượu này, nữ nhân bồi rượu nhìn qua tuổi không nhỏ nhưng vẫn còn phong vận đang không ngừng khiêu khích hắn, chỉ tiếc lúc Muri ăn cái gì luôn thực chuyên chủ, không chú ý các loại ám chỉ của ả.
Mellie ngồi ở bên cạnh cũng đang chuyên tâm dùng bữa, cô thật sự đã lâu không thể tử tể ăn chút rau dưa, bởi vậy ôm canh rau uống đến thành kính mà thỏa mãn.
Nữ bồi rượu không có thể đả động Muri, buồn bực đanh đá mà trừng mắt nhìn Mellie một cái.
Mellie: "?"
Muri ăn xong một phần thịt thăn, lại gọi thêm một phần.
Mellie đã ăn no, thấy hắn bắt đầu tiêu diệt phần thịt thăn thứ hai, bỗng nhiên muốn đùa một chút với hắn, vì thể hỏi: "Ba phần thịt thăn một phần canh rau và bánh mì, phải trả bao nhiêu tiền?”
Cho dù ở nơi tối tăm như vậy, Mellie cũng rõ ràng nhìn thấy Muri bỗng nhiên nâng mặt lên, tràn đầy kinh ngạc, thịt thăn cầm lên sắp rớt khỏi mâm, đôi mắt kim sắc mang hoảng sợ hơi hơi trợn tròn, tràn ngập chất vấn "Không phải đã nói không bắt ta tính tiền”.
Mellie: "A, không phải tôi đang hỏi anh, không có việc gì.”
Yên tâm lại, Muri lần thứ hai ăn tiếp, động tác so với lúc trước trì trệ hơn rất nhiều, trong lòng hắn không biết đã trải qua tự hỏi và khúc chiết thế nào, từ mâm đồ ăn của mình chọc một miếng thịt đặt lên mâm của cô.
Trên người Muri vẫn cứ có rất nhiều thói quen càng có khuynh hướng loài thú, ví dụ như đồ ăn, hắn cũng không cho phép ai khác cướp đoạt đồ ăn, trừ phi hắn chủ động từ bỏ. Cũng không ai có thể vào lúc hắn chưa ăn no mà chia sẻ đồ ăn của hắn -- ngoại trừ Mellie.
Từ lúc hắn mang nặng về, Mellie không thể hiểu được liên trở thành người được chia sẻ đồ ăn.
Ở trong thế giới ma thú, rất ít có ví dụ giống đực nuôi dưỡng gia đình, phần lớn chúng nó đều là đồ lười chỉ phụ trách sinh mà không phụ trách quản. Gấu con này một mình lớn lên, kinh nghiệm gì cũng không có, hành vi đối với cô càng có khuynh hướng như là ma thú giống cái nuôi nấng con non.
Kỳ thật Mellie không muốn ăn thịt, ở trong cảm xúc phức tạp mà cảm động, miễn cưỡng gặm một miếng thịt hẳn lấy lòng đưa lại đây.
"Tìm được rồi! Các ngươi ở chỗ này a!” thanh âm kỵ sĩ Allen từ cạnh cửa truyền đến.
Tổ kỵ sĩ ba người đã thay trang phục kỵ sĩ, một thân hơi thở nhìn qua tương tự như lính đánh thuê, lại càng thêm xốc vác hơn -- vừa thấy là biết có tiền.
Bọn họ ngồi vào bên hai người Muri, lập tức được nhiệt tình chiêu đãi. Allen phong lưu mà cười với nữ nhân sau bàn, hào phóng mua rượu đắt nhất ở nơi này, mời hai người Muri cùng uổng.
"Chúng ta hỏi thăm thật lâu mới tìm được các ngươi ở chỗ này, nhưng chúng ta đã có thể tìm được, con gái Guei bị Muri ném ngã đến chết khiếp khẳng định cũng có thể tìm được, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”
Nghe vào rõ ràng như là Allen đang lo lắng.
Bất quá những người khác ở đây đều không để ý đến hắn, Flora đưa cho Mellie một cái túi, từ trong và chạm rất nhỏ Mellie nghe ra đó là một túi đồng vàng.
"Đây là thù lao cảm tạ các ngươi giết chết con ma thú đó.” Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Flora đã nhìn rõ, mình không có nhân tình gì để trả nợ bọn họ, còn không bằng trực tiếp dùng tiền làm thù lao.
Mellie không chổi từ nhiều liền nhận lấy, không ngoài dự đoán nhìn ra Flora thoải mái thở ra một hơi.
Cô cho rằng bọn họ báo ân xong, nhắc nhở xong, cũng nên đi, ai ngờ ba người cứ như vậy vững vàng ngồi xuống bắt đầu thả lỏng mà uống rượu nói chuyện phiếm, nhìn qua không có gì khác đám người làm việc xong, tan tầm thả lỏng người.
Mellie mơ màng hồ đồ liền lâm vào nói chuyện phiếm với bọn họ, hơn nữa căn cứ nguyên tắc không lãng phí tiền, học hai nữ kỵ sĩ hào sảng, nếm nếm ly rượu sang quý.
Muri ăn ăn, phát giác bên cạnh Mellie bởi vì nghe người ta nói chuyện phiếm đến nhập thần, càng ngồi càng xa, hắn cảm thấy thật trong tay mình không thơm nữa, nhìn chằm chằm Mellie không ngừng.
Dần dần bị cồn làm cho mơ hồ, Mellie không thể chú ý tới tầm mắt hắn, nghe hai nữ kỵ sĩ khoa trương khoác lác.
“Ta nói huynh đệ, cậu đừng giống như nhóc con không thể cai sữa, chúng ta làm nam nhân, phải có tôn nghiêm, cậu có biết không?” Allen nhìn không được bộ dáng này của hắn, chua chát nói.
Hắn vốn định khoác lấy vai Muri tỏ vẻ thân thiết, giống bình thường hắn nhìn thấy người không thân cũng có thể đi lên kề vai sát cánh, nhưng đối với Muri, cái tay này thế nào cũng không đáp xuống được, dường như là trên vai mọc ra gai.
Muri trước sau như một bộ dáng cao lãnh, không thèm nhìn hắn. Allen không thể gia nhập ba nữ tử anh hùng bên kia, đành phải phát huy ưu thể da mặt dày, lải nhải với Muri, "Nam nữ ở chung, là cần kỹ xảo, dù cậu thật sự thật sự đặc biệt yêu cô ấy, cũng không thể để cô ấy nhìn ra, nếu không cô ấy sẽ ỷ vào cậu thích, càng ngày càng quá mức.”
"Cậu xem Flora, trực tiếp đưa đồng vàng cho Mel, cậu cũng không phản đối, nhà các cậu là Mel quản tiền đi, vậy cậu cũng quá thành thật, nam nhân nếu không chừa chút tiền trinh, làm sao đi ra ngoài uống rượu chơi bời? Hiện giờ cậu còn không hiểu, chờ lại qua mấy năm cậu sẽ hối hận." hắn càng nói càng nhỏ giọng, sắc mặt cũng mười phần nghiêm túc.
Muri: "xột xoạt ––" [ tiếng ăn thịt]
Nữ nhân bồi rượu đi lên, cười khanh khách mà gia nhập bọn họ đối thoại, đồng dạng nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, trên đời này nào đó nam nhân không ăn vụng, nếu không ăn vụng, đó chính là không có tiền...... Bất quá, khách nhân lớn lên bộ dáng thể này, không trả tiền ta cũng vui vẻ thử một lần."
"Ta vừa thấy khách nhân liền biết, là không có kinh nghiệm, không bằng ở chỗ ta học chút kỹ xảo, đến lúc đó cũng miễn cho bị ghét bỏ phải không?”
Allen một ngụm rượu phun ra, giống như gặp quỷ mà nhìn Muri, lại nhìn nữ nhân kia, "Hắn? Non? Cô làm sao thấy được?”
Nữ nhân cười khanh khách, "Nghe anh nói, đừng xem thường ta a, ta thần kinh bách chiến, liếc mắt một cái liền nhìn ra được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT