Sảnh Thế Trịnh nhận lấy một đòn tấn công mạnh mẽ từ Huyết Từ Ca, toàn thân anh mất đà ngã về phía sau. Tiếp sau đó, Huyết Từ Ca đè Sảnh Thế Trịnh xuống dưới thân mình, hai tay không ngừng đấm lia lịa vào gương mắt tuấn tú của Sảnh Thế Trịnh.

Một lát sau, gương mặt của Sảnh Thế Trịnh bị biến dạng bởi những cú đấm như trời giáng, mặt mũi anh tím bầm lại, khoé miệng chảy máu không ngừng.

Không thể chịu nổi những cú đấm từ đối phương, Sảnh Thế Trình gồng mình, cố lấy hết sức lực còn lại trong người mình, đấm mạnh vào Huyết Từ Ca khiến cho hắn ta thấy đau quá mà buông Sảnh Thế Trịnh ra, mặt mày cau nhó lại ôm lấy chỗ đau trên mặt.

“Huyết Từ Ca, anh nghe tôi nói, thật sự tôi không biết bản thân mình xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện đã xảy ra rồi tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với Lâm Phi Đào!”

Sảnh Thế Trịnh toàn thân nặng nhọc mà cố bò đứng dậy. Anh đưa tay lên quệt đi vết máu ở khoé miệng, hô hấp thở gấp.

Huyết Từ Ca nghe lời nói của đối phương như một gáo nước lạnh tạt thẳng từ đầu xuống dưới chân, lửa ghen tuông trong lòng thêm phần bùng cháy mãnh liệt.

“Mẹ kiếp! Còn mạnh miệng!”

Huyết Từ Ca dường như không chịu nổi sự đả kích này, định xông lên đánh đối phương nhưng bị tiếp tân và Tân Tiểu Khả ngăn lại.

Lâm Phi Đào lúc này chưa hoàn hồn lại, trước mặt cô là một mớ hỗn độn. Dường như lúc này tâm trí cô rất uất ức, giờ đây cô không còn trong trắng nữa rồi, chắc là không còn ai coi trọng nữa cô rồi, kể cả người đàn ông cô yêu đang đứng trước mặt mình.

Nghĩ đến kế hoạch ghê tởm Tân Tiểu Khả gây ra cho mình, đáy lòng Lâm Phi Đào truyền đến nỗi phẫn nộ nghẹn ngào. Nước mắt cô càng tuôn trào ra khỏi hốc mắt, chiếc chăn vẫn quấn chặt lấy thây thể trần trụi của mình, cô bịt hai tay lại mà hét lớn.

“Tất cả cút hết khỏi đây cho tôi! Cút hết đi, đừng để tôi phải điên lên!”

“Cút hết!”

Hai từ cuối cô gào to hơn, sau tiếng gào đó là tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Nghe thấy tiếng la thất thanh của cô, tất cả những người mặt nghiệt ra mà câm như hiến.

Một giây sau, Huyết Từ Ca chỉ tay ra cửa phòng, quát lớn.

“Cút hết cho tôi!”

Giọng nói của Huyết Từ Ca mang theo sự lạnh lùng ghê sợ khiến cho Tân Tiểu Khả cảm thấy lạnh toát sống lưng. Ả ta bước lên phía trước một bước, dùng lời nói êm dịu để trấn tĩnh tinh thần của hắn lại.

“Từ Ca, anh bình tĩnh…”

“Điế hết rồi sao? Cút hết cho tôi!”

Lời nói của Tân Tiểu Khả chưa hết đã bị anh ta ngắt lại. Cảm thấy ánh mắt bực tức tựa như chúa tể rừng xanh, ba người bọn bọ đàn miễn cưỡng rời khỏi.

Huyết Từ Ca hai tay nắm chặt lại gần phía Lâm Phi Đào đang ngồi ở dưới đất khóc. Nghe thấy bước chân lại gần, Lâm Phi Đào ngẩng mặt lên. Nhìn hai đôi mắt khóc đến nỗi sưng phù lên của Lâm Phi Đào khiến cho lòng hắn ta ruột đau như thắt lại.

Huyết Từ Ca ngồi phái đối diện cô, khoảng cách gần này Lâm Phi Đào có thể ngửi rõ mùi hương bạc hà dễ chịu trên người anh, và cô càng nhìn rõ con mắt quầng thâm của anh. Chắc là đêm qua vì kiếm tìm cô nên Huyết Từ Ca không ngủ sao? Nghĩ đến điều đó cô càng không đủ tự tin đứng trước mặt anh.

“Huyết Từ Ca, hết thật rồi!”

Huyết Từ Ca nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, vài giây sau, một bên tay của anh siết chặt thành nắm đấm đưa lên trước mặt cô. Lâm Phi Đào hoảng sợ, anh như vậy muốn đánh cô sao? Hai mắt nhắm chặt lại, đầu ngoảnh sang một bên như đang né tránh đi cú đấm kia.

Huyết Từ Ca trút giận thẳng tay vào vách tường vô tội tạo nên một tiếng động cực kì mạnh khiến cho ai đó đang ở gần cũng hoảng hồn khiếp sợ.

Lâm Phi Đào nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn về phía vách tường, đập vào mắt cô một cảnh tượng vô cùng bi thương. Bàn tay mạnh bạo thường ngày của Huyết Từ Ca khi đấm vào vách tường thô cứng, những khớp tay của anh dần dần cứng đờ lại, từng giọt máu lấm tấm rỉ ra bám vào vách tường tạo ra khung cảnh vô cùng thê lương đầy xám xịt.

“Chết tiệt!”

Miệng Huyết Từ khẽ rủa lên một tiếng!

Nên khóc hay nên cười đây? Người con gái mình yêu giờ đây đã trao thân cho người đàn ông khác?

Anh đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, bảy bảy bốn chín lần điều kìm nén cơm dục vọng của mình, anh ta chờ đợi vào một ngày không xa, cô sẽ chấp nhận giao bản thân trinh nữ của mình cho anh. Nhưng giờ còn gì nữa đâu mà khóc với sầu, tất thảy những gì anh nhẫn lại giờ đây phút chốc thành mây khói.

Còn cái nịt! Nếu như giết người không bị phát luật trừng trị thì anh sẽ không bao giờ nương tay cho kẻ đã phá rối tấm thân ngọc ngà của người con gái anh yêu. Một đòn có thể giết chết kẻ đó ngay tức khắc.

“Huyết Từ Ca!”

Thanh âm mắc trong cuống họng cô mới thoát được ra ngoài. Nhìn thấy các khớp tay đang chảy máu trên tay anh mà anh ra vẫn không ngừng trút giận lên vách tường, đã đấm vài ba nhát rồi.

Lâm Phi Đào cuống cuồng níu lấy tay anh lại, cô thổi nhẹ vào tay anh như xoa dịu đi cơn đau.

“Huyết Từ Ca, là em đã phụ lòng anh…”

Cô phụ lòng anh vì đã không thể trao tấm thân trọn vẹn cho anh, nhớ những lúc dục vọng nguyên thuỷ trong người anh trỗi dậy mãnh liệt, Huyết Từ Ca đành cắn răng chịu đựng, ngâm mình trong làn nước lạnh để dập tắt đi cơn thèm khát.

Lâm Phi Đào biết anh không hề ép buộc cô, anh vẫn chờ đợi đến ngày cô chấp nhận trao tấm thân ngọc ngà mới lụa này cho anh, nhưng giờ đây tất thảy đều bị nhất chìm sâu vào kế hoạch của Tân Tiểu Khả.

Nhìn vẻ mặt giận giữ, anh mắt như đang muốn khóc của anh, phân tâm cô trào lên một nỗi cảm xúc oan ức.

“Anh hận em nhiều lắm, có phải không?”

“Hận em vì đã làm chuyện đồi bại với người đàn ông khác?”

“Hận em vì đã hết lần này đến lần khác từ chối anh?”

“Có phải giờ đây trong tâm trí của anh, em là một người phụ nữ không hề tốt đẹp có phải không?”

“Anh ghét có ghét em không… ưm…”

Lòng cô uất nghẹn nói suy nghĩ của mình ra, chưa kịp nói hết Huyết Từ Ca đã ôm chặt lấy cô vào lòng, trao cho cô một nụ hôn nồng nhiệt thắm thiết như bao lần khác.

Nụ hôn lần này Lâm Phi Đào có thể cảm nhận được hơi thở ngọt ngào người người đàn ông mình yêu, hương vị ngọt ngào men say của đầu lưỡi anh cuốn lấy đầu lưỡi cô, truyền cho cô một mùi hương vị mượt nhẹ của rượu Whiskey, làm cho thần trí cô điên đảo say theo nồng độ cồn trong khoang miệng anh toả ra.

Sau một hồi Huyết Từ Ca cuối cùng cũng buông bỏ đôi môi mềm mại của Lâm Phi Đào ra. Hai tay hắn ta lau đi giọt lệ còn đọng lại khoé mắt của cô, song quay người lại nhặt quần áo của cô trên nền đất đưa đến trước mặt cô.

“Ngoan, mặc đồ vào đi!”

Nghe giọng nói khác lạ của Huyết Từ Ca, Lâm Phi Đào thừa biết trong lòng người đàn ông trước mặt rất đau đơn không nói lên lời nào, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng với cô.

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Lâm Phi Đào, Huyết Từ Ca trực tiếp ôm cô vào trong phòng tắm, tự tay anh giúp cô mặc đồ.

Mười lăm phút sau, trên tuyết đường cao tốc.

Một chiếc xe Lamborghini màu đen đang chạy băng băng trên tuyến đường bằng phẳng, trong xe, ba người hai nam một nữ ngồi chung mới nhau không nói lên lời nào.

Không khí trong xe lúc này ngột ngạt đến khó thở, thi thoảng tài xế xe liếc mắt nhìn lên gương chiếu hậu.

Lâm Phi Đào ngồi thẫn thờ trên ghế, toàn thân cô ngả về phía cửa phía, ánh mắt cô nhìn vạn vật trên đường đang chạy ngược vào đồng tử của cô.

Phía sau lưng cô, Huyết Từ Ca nhìn chăm chú vào dữ liệu trên laptop, thi thoảng hai chân mày của anh nhíu lại, toàn thân anh toả ra một luồng khí lạnh lẽo.

Ánh mắt của Lâm Phi Đào u sầu đến cực tả, bụng dưới cô lại truyền đến cơn đau giữ dội như ban nãy. Cô quằn quoại ôm lấy bụi của mình, mặt cau mặt có lại, nhưng cơn đau bụng này có vẻ rất quen thuộc với cô.

Bỗng nhiên cô thấy ngứa mũi, hắt xì một cái.

Cảm thấy nơi đó của mình như xuất ra một thứ gì vừa ấm nóng vừa nhớt nhát quen thuộc.

Khoan đã! Lâm Phi Đào toàn thân sững lại, cô như đã nhận định ra một điều gì đó.

Sự ấm nóng này, cảm giác nhớt nhát này… có khi nào cô đến ngày rụng trứng chăng?

Lâm Phi Đào nhớ đến buổi ngoại khoá về giáo dục “Tình yêu và hôn nhân”, giáo viên có nói nếu quá tin tưởng vào tình yêu, bị thứ gọi là tình yêu làm mù quáng đi thần trí của mình. Vào một ngày đẹp trời không may bản thân mình lỡ quan hệ tình dục ngoài ý muốn với người mình yêu. Con gái mất đi lần đầu thường có cảm giác đau chết đi sống lại khi rách màn trinh, khó có thể đi vững sau lần đầu quan hệ…

Nếu như Lâm Phi Đào làm việc đó với Sảnh Thế Trịnh thì có lẽ cảm giác đau khi màng trinh rách có lẽ đau hơn cảm giác đau bụng kinh.

Thôi toang, nghĩa là cô đến kì kinh nguyệt rồi sao? Vậy vệt máu lúc sáng trên giường là kinh nguyệt của cô?

Đáy lòng cô vui mừng khôn siết, để chắc chắn hơn cô hỏi tài xế lái xe rằng hôm nay ngày bao nhiêu. Tài xế xe đáp lại hôm nay là ngày hai bảy.

Ngày hai bảy hàng tháng là đến chu kỳ kinh nguyệt của Lâm Phi Đào!

“Huyết Từ Ca, em muốn đến bệnh viện kiểm tra thân thể!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play