Ba ngày sau, đoàn người bước vào thành Vân Châu.

Chuyện ở bí cảnh Thanh Phủ, cho dù đã qua ba tháng nhưng độ nóng vẫn chưa lui.

Ngồi ở trong trà lâu, Tạ Uẩn còn có thể nghe thấy người khác đang nghị luận sôi nổi.

" Nghe nói gì không, hôm qua Lý gia lại náo loạn, đích tử tấn giai Võ Tướng, thứ tử thì chết không chỗ chôn. Chậc chậc, nghe nói đích tử này cũng thật là tàn nhẫn, dám cắt đứt sinh lộ của thứ huynh."

" Tàn nhẫn cái gì mà tàn nhẫn, đổi lại là ta, ta còn ác hơn nữa."

" Nói cũng phải, từ khi nhà mẹ đẻ của Lý phu nhân suy tàn, cuộc sống của đích tử Lý Nhược Hư này còn không bằng hạ nhân. Lý gia đánh bàn tính thật tốt, muốn cho hắn vào bí cảnh chịu chết, ai ngờ vận khí người ta tốt, khi vào là lục tinh Võ Hồn, khi ra đã lập tức tấn giai Võ Tướng." ( Người này còn nghịch thiên hơn cả Tạ Uẩn)

" Nghe nói hắn được hoàng thất lựa chọn, thân phận địa vị nước lên thì thuyền lên. Hôm qua thứ tỷ ỷ vào thân muốn nháo loạn, bị hắn trực tiếp phế tu vi. Bây giờ Lý Nhược Hoa đã bị nhà chồng hưu (ly hôn) rồi. Lý lão gia rất đau lòng nữ nhi, chỉ đáng tiếc..."

" Đúng là phong thủy luân lưu chuyển a."

" Nhưng mà Lý Nhược Hư này hành sự quá tàn nhẫn, loại người này tốt nhất không nên thâm giao."

Tạ Uẩn cũng có chút kinh ngạc, hắn cứ tưởng tốc độ tấn giai của mình đã rất nhanh rồi chứ, không nghĩ tới lại có người còn nhanh hơn hắn.

Cảnh Nhiên nói: " Đáng tiếc."

Tạ Uẩn thầm đồng ý, đáng tiếc một Võ Tướng trẻ tuổi như vậy thế mà lại bị hoàng thất mượn sức. Tạ Uẩn thầm suy đoán, cái gọi là mật địa hoàng thất, hẳn cũng giống như bí cảnh.

Linh thú bên trong bí cảnh, cho dù có lợi hại thế nào, tu vi cũng chỉ đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, không có thiên kiếp, vĩnh viễn không có cách nào đột phá. Mật địa hoàng gia hẳn là một cái dấu vết không gian. Cũng giống như linh thú trong bí cảnh, một khi bị đánh dấu, trừ phi chúng nó chọn nhân loại để nhận chủ. Nếu không, cả đời chỉ có thể sinh tồn trong bí cảnh.

Tình huống của Cảnh Lan cũng giống như linh thú trong bí cảnh, cho dù tu vi của hắn rất cao, nhưng đã bị đính nhãn đại lục Hằng Võ. Rõ ràng hắn đã tìm được biện pháp phá không để rời đi, nhưng cuối cùng lại bị không gian hạn chế.

Tạ Uẩn thiết trí một cái kết giới cách âm, nhịn không được hỏi: " Đúng rồi, ngươi và Cảnh Lan có quan hệ gì vậy?"

Cảnh Nhiên mỉm cười, tà mắt liếc hắn một cái, cứ tưởng Tạ Uẩn sẽ không hỏi chứ, đợi lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng chịu hỏi.

Cảnh Nhiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: " Kỳ thật ta cũng không rõ nữa, từ lúc nhỏ cha nương đã đối xử với ta rất lãnh đạm, ta vẫn luôn cảm thấy mình không phải là hài tử của Cảnh gia. Nhưng đột nhiên khi nghe thấy sự tích của Cảnh Lan, trong lòng bỗng có chút cảm xúc, còn có chút cảm giác quen thuộc kỳ quái, ta hoài nghi người đó chính là cha ruột của ta."

Tạ Uẩn trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Cảnh Nhiên còn có thân thế cẩu huyết như thế. Nhưng mà, khi Tạ Uẩn ngẫm kỹ lại thì chợt nhớ tới cảnh tượng mà Cảnh Nhiên trải qua trong ảo cảnh. Nói không chừng có lẽ đó đều là những gì Cảnh Lan đã từng trải qua.

Tạ Uẩn cầm tay y: " Ngươi đừng lo lắng, ta đã nhờ Dương Thanh Miểu âm thầm hỏi thăm, về sau chúng ta lại tới hoàng thất điều tra, chắc chắn sẽ lấy được tin tức gì đó hữu dụng."

Cảnh Nhiên thở dài một tiếng, mỉm cười với Tạ Uẩn, nói: " Ngươi yên tâm, nhiều năm qua ta cũng đã quen rồi, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, huống hồ.." Cảnh Nhiên dừng một chút, ánh mắt hơi tối sầm lại, nói: " Ta cũng muốn làm một cái kết thúc với Cảnh gia, nếu Cảnh Lan thật sự là cha ruột của ta, người Cảnh gia chắc chắn biết điều gì đó."

Sắc mặt Tạ Uẩn đột nhiên trầm xuống, hỏi: " Ngươi bị người đánh trọng thương còn hủy dung, đều là do người Cảnh gia làm sao?"

Cảnh Nhiên không chút để ý cười: " Là muội muội ta, chẳng qua...". Cảnh Nhiên hơi mỉm cười, nói lời ngon tiếng ngọt: " Ta rất vui vì đã gặp được ngươi."

Lửa giận vừa mới nhen nhóm trong lòng Tạ Uẩn lập tức bị lời đường mật này tưới tắt. Chỉ là, mối thù này hắn vẫn nhớ kỹ.

" Công tử..." Tạ An đột nhiên chạy tới.

Tạ Uẩn triệt hạ kết giới, hỏi: " Có chuyện gì?"

" Công...công tử..." Tạ An lắp bắp chỉ vào cửa sổ tửu lâu đối diện, nói: " Ngũ...ngũ thiếu gia..."

Tạ Uẩn nghe vậy quay đầu qua nhìn, khóe miệng lập tức co rút.

Nữ tử mặc nam trang vẻ mặt sủng nịch, ôm eo nam nhân trong ngực, thân mật nói: " Ngoan, đây là món đặc sắc nhất mà Phẩm Tiên Cư vừa cho ra lò đó, ngươi nếm thử xem."

Nam tử đỏ mặt, cả giận nói: " Ngoan cái gì mà ngoan, tay để ở đâu đó, ai cho ngươi chiếm tiện nghi ta."

" Được được được, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó..." Nữ tử mặc nam trang nói như vậy nhưng tay lại không có chút ý tứ nào muốn dời đi, trái lại càng thêm được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ôm người càng chặt hơn, bưng lên một ly rượu ngon đưa đến bên miệng nam tử, dụ dỗ: " Đây là Phức Hương Hoa tửu ngàn năm, ngươi không muốn nếm thử sao?"

Nếm chứ, sao lại không nếm, hoa tửu ngàn năm rất khó có được, so với Bổ Linh Đan còn trân quý hơn, đồ tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua.

Nam nhân vô cùng không có cốt khí, lập tức đánh mất hết tiết tháo, há mồm nuốt Phức Hương Hoa tửu xuống, nói: " Thật ngon."

Nữ tử mặc nam trang nói: " Còn muốn uống nữa không?"

" Muốn..." Nam nhân lập tức đáp ứng, lại uống thêm ly nữa, sau đó liền qua cầu rút ván, trừng mắt liếc người đằng sau, nói: " Ngươi tránh xa ra coi, trước công chúng mà lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì."

Nữ tử mặc nam trang không chút nào để ý: " Vậy thì sao, ai dám nói gì ta, ngoan, ngươi đừng thẹn thùng..."

" Ngươi...ngươi.." Nam nhân vừa thẹn lại vừa bực.

" Phụt..." Cảnh Nhiên không nhịn được bật cười, kỳ thật, nếu đổi lại thân phận của hai người này, có lẽ sẽ càng thêm hài hòa.

Tạ Uẩn buồn cười, quả thật nữ tử mặc nam trang có vóc người rất cao, nữ sinh nam tướng, thoạt nhìn anh khí bừng bừng. Nam nhân kia tuy không quá lùn, nhưng so với nữ nhân nọ thì có vẻ mềm yếu tinh tế hơn. Vả lại, nam nhân trời sinh đã có bộ dạng quyến rũ, cho dù tức giận cũng khiến cho người ta cảm thấy hắn như đang làm nũng. Tất cả lời nói và hành động đều rập theo khuôn mẫu của Hương di nương, đúng là không tầm thường chút nào!

" Ai..." Nữ tử sắc mặt không vui, rõ ràng đã phát hiện ra có người nhìm trộm.

Nam tử càng thêm tức giận, tên vương bát đản nào dám chê cười hắn, tất cả cái gì gọi là kiêu ngạo ương ngạnh đều được nam tử này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, hắn hùng hổ liếc mắt tìm kiếm khắp mọi nơi. Khi nhìn đến trà lâu đối diện, lập tức trợn to mắt, không thể tin nổi: " Ngươi..."

Nữ tử mặc nam trang giữ chặt nam nhân, sắc mặt cảnh giác, sợ nam nhân nhà mình sẽ lại gây họa.

Nam tử ném tay nữ nhân ra, chạy nhanh đến trước cửa sổ, cao hứng phấn chấn nói: " Thất đệ..."

Tạ uẩn nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

" Ha ha ha..." Tạ Tranh cười ha hả, căm tức liếc mắt nhìn Phương Hằng một cái, kiêu căng ngạo mạn nói: " Đi, cùng ta đi qua đó, gặp mặt thất đệ."

Phương Hằng kinh ngạc, Tạ Tranh xuất thân từ một địa phương nhỏ hẻo lánh xa xôi, đệ đệ hắn lại là Võ Tướng. Sao có thể, dựa theo tính cách của Tạ Tranh, nếu có đệ đệ là Võ Tướng, chắc chắn đã sớm lấy ra khoe khoang rồi.

Trong lòng Phương Hằng vô cùng nghi hoặc nhưng trêи mặt lại không để lộ ra, thuận theo Tạ Tranh đi qua trà lâu đối diện.

Phương Hằng cho rằng, nếu Tạ gia thật sự có Võ Tướng tọa trấn, tuyệt đối sẽ không ngốc mãi ở địa phương nhỏ bé đó, Tạ Tranh cũng sẽ không dùng cái loại phương thức thấp kém kia để tiến vào phủ Phương hầu. Trong lòng Phương Hằng đề phòng, chỉ cho là có người muốn tính kế Phương gia.

Hai người đi vào gian trà lâu kia, Phương Hằng âm thầm cảnh giác, trong lòng nhịn không được suy đoán vị Võ Tướng trước mắt này đến tột cùng là ai, lừa gạt nam nhân nhà nàng có mục đích gì. Phương Hằng không hề cảm thấy, hai người này giống huynh đệ ruột thịt gì cả. Bởi vì, chuyện này quá mức không hợp lẽ thường.

Có điều....

Rất nhanh, biểu tình của Phương Hằng không giữ được lâu, cảm thấy hối hận sâu sắc, có phải nàng đã quá sủng nam nhân nhà mình rồi hay không?

Tạ Tranh đắc chí, bày ra bộ dáng hết sức chảnh chọe, khoe khoang nói: " Thất đệ tới Vân Châu, sao không tới hầu phủ tìm ta, ca ca đây nhất định sẽ chiêu đãi tận tình. Ngươi yên tâm, lời nói của nữ nhân nhà ta ở thành Vân Châu này cũng có chút phân lượng."

Phương Hằng giật mình, lo lắng nam nhân nhà mình sẽ làm Võ Tướng tức giận.

Tạ Tranh hăng hái vỗ ngực bảo đảm nói: " Về sau ngũ ca sẽ bảo kê cho ngươi."

Khóe miệng Tạ Uẩn run rẩy, khô cằn nói: " Nếu thật vậy thì phải cảm ơn ngươi rồi."

Tạ Tranh ra vẻ vân đạm phong khinh, vô cùng hào phóng nói: " Chúng ta là ai với ai nha, ngươi yên tâm, tâm ý của ngươi ngũ ca nhớ rõ, thứ gì ngũ ca có, tuyệt đối sẽ không thiếu phần ngươi, ngươi nói đi...:

Tạ Tranh kéo dài ngữ điệu, tà mắt liếc Phương Hằng, ý bảo nàng nhanh nói chuyện đi.

Phương Hằng cực kỳ bất đắc dĩ, Tạ Tranh người này đúng là không biết không sợ, nhưng nàng thì không được a, liền chắp tay hành lễ nói: " Tiền bối, phu quân nhà ta không hiểu chuyện, mong tiền bối bao dung, ta là Phương Hằng."

Hai chữ Phương Hằng đại diện cho phủ Phương hầu, đây là một loại xin lỗi, cũng là một loại cảnh cáo, cảnh cáo Tạ Uẩn phủ Phương hầu cũng không dễ chọc đâu.

Tạ Tranh cứng họng, khϊế͙p͙ sợ trừng to mắt: " Thất đệ, ngươi...ngươi sao có thể là tiền bối..."

Tạ Uẩn lạnh lùng nói: " Thật ngại a, khiến ngươi thất vọng rồi."

" Haizz!" Tạ Tranh ủ rũ cụp đuôi, ghen ghét nhìn Tạ Uẩn, ánh mắt như sắp bắn ra tia lửa.

Phương Hằng lo lắng không thôi, vội vàng kéo hắn ra sau người bảo hộ.

Tạ Tranh không chút nào cảm kϊƈɦ, không kiên nhẫn đẩy bay tay Phương Hằng, u oán trừng Tạ Uẩn, trừng được một chốc, đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên, hỏi: " Thất đệ, ngươi cũng tới bí cảnh Thanh Phủ sao?"

Tạ Uẩn nhướng mày, cười nói: " Ừ."

Tạ Tranh than dài thở ngắn, hâm mộ nói: " Thất đệ, vận khí ngươi thật tốt, chắc ngươi không biết, lần này bí cảnh Thanh Phủ mở ra, rất nhiều thế gia toàn quân bị diệt. Bạch gia chỉ còn lại một nữ nhi, Trần gia cũng chỉ còn dư lại một nhi tử. Nga, đúng rồi, nhi tử Trần gia kia còn là ngoại sanh ( cháu ngoại trai) của ngươi, nhưng mà...."

Tính tình của Tạ Tranh tới nhanh mà đi cũng nhanh, hì hì cười nói: " Trần gia cũng thật đủ nhẫn tâm, thế nhưng lại dùng phương pháp quán đỉnh để gia tăng tu vi của Trần Thiên Lãng. Đáng tiếc, giỏ tre múc nước công dã tràng. Di.....lúc trước Trần Thiên Lãng từng nói, ở trong bí cảnh gặp được người cứu giúp, người kia chẳng lẽ là ngươi?"

Tạ Uẩn gật đầu: " Vừa vặn gặp phải, thuận tay mà thôi."

Tạ Tranh khinh thường bĩu môi: " Không nghĩ tới ngươi còn nhớ tình cũ, Tạ Tuyết làm phiền ngươi còn chưa đủ sao?"

Trong lòng Phương Hằng vô cùng khϊế͙p͙ sợ, lúc này mới dám tin bọn họ thật sự là huynh đệ. Nhưng mà, thất đệ của Tạ Tranh không phải đang ở Thanh Thành sao. Tu vi bất quá cũng chỉ tới Võ Hồn mà thôi. Nếu không thì nàng đâu có sợ đầu sợ đuôi như vậy. Rõ ràng đã nghe thấy Tạ Tranh gọi người này là thất đệ, nhưng nàng lại không ngờ tới người này thật sự là huynh đệ của Tạ Tranh.

Phương Hằng suy nghĩ một chốc, trong lòng lại dần buông lỏng, Lý Nhược Hư còn có thể từ Võ Hồn tấn giai lên Võ Tướng, người khác vì sao lại không thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play