" Ầm ầm ầm..."

Đoàn người vừa mới đứng vững, bí cảnh liền bắt đầu phát sinh biến hóa, toàn bộ không gian dường như trở nên vặn vẹo, không ít nơi tạo nên gợn sóng trong suốt.

Cảnh Nhiên giật mình: " Đây là khe không gian."

Tạ Uẩn đưa tay bế Tạ Thù lên: " Chúng ta đi mau."

Tạ Bác giang hai tay ra, tự nhiên như ruồi mà sai phái: " Tiểu đệ tới..." Cha đang có đệ đệ, nhóc không thể gia tăng thêm gánh nặng cho cha được.

Tần Tùy và Dương Thanh Miểu nhìn mặt nhau, khóe miệng co rút run rẩy. Tần Tùy bất đắc dĩ nói: " Hay là để ta ôm thằng nhóc cho." Sau khi rời khỏi bí cảnh, bọn họ sẽ cùng Dương Thanh Miểu tách ra, Tạ Bác đi theo Dương Thanh Miểu thì không tiện cho lắm.

" Ầm..." Mặt đất bắt đầu chấn động.

Đoàn người nhanh chóng chạy đến phía lối ra của bí cảnh, theo thời gian dần trôi, cái khe không gian vừa rồi chỉ có chút gợn sóng bây giờ đã bắt đầu biến lớn.

" Xào xạt xào xạt...."

Bí cảnh thỉnh thoảng cuốn lên từng cơn gió lốc, Tạ Uẩn nhịn không được tức giận mắng: "Chết tiệt, sao lại thế này?" Rõ ràng bây giờ vẫn chưa đến thời điểm bí cảnh biến mất mà.

Tạ Thù chỉ vào không trung xa xa: " Phụ thân người xem..."

Một tòa bảo tháp thật lớn đột ngột ngoi lên khỏi mặt đất, kéo theo đó là sự biến hóa của mặt đất, không ít người từ trong bảo tháp rơi ra ngoài. Đứng ở xa xa mà còn có thể thấy bọn họ đang chém giết nhau, cho dù gặp phải loại hiểm cảnh này, rất nhiều người vẫn không quên giết người đoạt bảo.

"Grào..."

" Cộp cộp cộp...."

Hàng vạn con thú trong rừng núi chạy ra ngoài thật nhanh, chim chóc bay loạn, rõ ràng chúng cũng cảm giác được nguy cơ.

Ánh sáng trêи bảo tháp trở nên chói lóa, như muốn đột phá khỏi lá chắn không gian, hung hăng đánh lên kết giới trêи không, không gian vốn đã không còn cách nào củng cố nay lại càng thêm nhanh chóng rách nát.

Tạ Uẩn vừa nhìn liền hiểu, đây là động tĩnh do tháp rèn luyện gây ra.

" Ầm ầm ầm..."

Lại một trận đất rung núi chuyển, trêи không bỗng cuốn lên một cái động đen sâu không thấy đáy.

Tháp rèn luyện mở ra lá chắn không gian, " Vèo" một cái nháy mắt thu nhỏ lại, hóa thành một đạo lưu quang phá không mà đi, để lại phía sau là bí cảnh sắp sụp đổ cùng với vô số sinh linh đang tìm đường chạy trốn.

Lối ra bí cảnh lóng lánh bạch quang, cửa không gian mở ra trước tiên, nơi thoát ra không hề có một bóng người, những kẻ không làm mà hưởng chắc là cảm thấy bí cảnh sắp sụp xuống quá nguy hiểm nên đã sớm ra ngoài bí cảnh để chờ trước.

Tạ Uẩn tạm thời dừng lại, quay đầu nhìn về phía Dương Thanh Miểu: " Bây giờ ngươi có đi cùng với bọn ta hay không?"

Dương Thanh Miểu lắc đầu: " Các ngươi đi trước đi, mười lăm phút sau ta mới ra ngoài, sẽ có người Dương gia ở bên ngoài tiếp ứng."

Tạ Uẩn gật đầu, cũng hiểu được Dương Thanh Miểu đang băn khoăn điều gì, nếu bọn họ cùng nhau đ ra ngoài chắc chắn sẽ không thoát khỏi nhiều điều phiền toái.

Cảnh Nhiên lấy ra một đống trận bàn, đưa cho Dương Thanh Miểu ba cái, nói: " Ngươi cẩn thận một chút."

" Các ngươi cũng vậy, bên ngoài sợ là có người đang mai phục, các ngươi..."

Cảnh Nhiên nói: " Không sợ." nói rồi lại vội vàng phân phát trận bàn cho mọi người, nói: " Mặc kệ tình huống bên ngoài thế nào, sau khi rời khỏi đây lập tức bày trận ngay, chậm khắc nào là nguy khắc đó."

Chỉ cần tranh thủ được một chút thời gian là bọn họ có thể bỏ trốn mất dạng.

" Ầm..."

Bí cảnh bắt đầu lay động, cửa không gian đang dần bị hư hỏng, đợi trong chốc lát đến khi đợt chấn động này kết thúc, Tạ Uẩn liền nói: " Chúng ta đi..."

Trong khoảnh khắc lao ra khỏi bí cảnh, mọi người lập tức ném trận bàn ra ngoài.

" Ầm ầm ầm..." Vân kiếp dày đặc trêи không trung, vang lên từng tiếng sét đánh.

" Có người tấn giai Võ Tướng..."

" Đừng để bọn chúng chạy thoát."

" Đây là hài tử nhà ai ra tới."

Da đầu Tạ Uẩn tê dại, sấm sét trêи không trung dường như nhắm vào hắn, khiến hắn cảm giác được một trận sởn tóc gáy, vội vàng xé truyền tống phù, đem mọi người tụ vào nhau. Một đoàn kim quang nhanh chóng bao phủ lấy bọn họ.

Một lát sau, bọn họ biến mất vô tung vô ảnh.

" Ầm.." Trận pháp bị nghiền nát.

Cho dù trận pháp do Cảnh Nhiên bố trí có lợi hại cỡ nào cũng không thể chịu nổi một đám cao thủ cùng công kϊƈɦ. Trong khoảnh khắc trận pháp bị nghiền nát, đám người công kϊƈɦ chỉ kịp nhìn thấy quang ảnh màu vàng biến mất ngay trước mắt.

" Bọn chúng chạy rồi."

" Chắc chắn không phải là hài tử nhà ai đó, bằng không thì cần gì sợ đầu sợ đuôi."

" Đáng chết, nhóm người này chắc chắn có bảo vật trong tay."

Đám người đều ngầm đồng ý với nhận định này, nhưng mà phải làm sao bây giờ. Cho dù có điều tra ra được, người ta sắp sửa đột phá Võ Tướng kia kìa. Muốn cướp đoạt trừ phi có thể nhổ cỏ tận gốc, bằng không là đã kết thù với một vị Võ Tướng.

Đương nhiên, cũng không phải không có người nghĩ ra cách.

" Đi tra ngay, thiên kiếp có động tĩnh lớn như vậy, bọn họ chắc chắn không che giấu được."

" Lại có thêm một vị Võ Tướng nữa tấn giai, đây là chuyện vô cùng đáng mừng, dù sao chúng ta cũng phải đi chúc mừng một phen."

" Đúng vậy, đúng vậy, một chút bảo vật đó sao chúng ta lại để vào mắt cho được. Nhưng chuyện bí cảnh Thanh Phủ xảy ra biến cố, chúng ta dù sao cũng phải đến hỏi một chút."

Nếu Tạ Uẩn nghe được những lời của mấy kẻ ra vẻ đạo mạo này nói, chắc chắn sẽ nhịn không được mà nhổ nước bọt vào mặt chúng.

" Ầm ầm ầm rầm..."

Sấm sét biến động theo phương hướng bọn họ rời đi. Vốn thiên kiếp của một người cũng đã đủ khổng lồ rồi. Đằng này lại có hai người cùng nhau độ kiếp, cho nên mới tạo ra thanh thế kinh thiên động địa đến vậy.

Đương nhiên, cũng không phải không có chỗ tốt.

Rất nhiều người đều suy đoán, đây là vị Võ Tướng nào tấn giai, không ai nghĩ đến đây là Võ Sư tấn giai cả. Dù sao, lúc Võ Sư tấn giai chắc chắn không tạo ra được động tĩnh lớn đến vậy.

Đám người Tạ Uẩn thuận lợi tránh thoát được đám người chặn trước cửa bí cảnh, có điều...

Tuy truyền tống phù đưa bọn họ ra ngoài trăm dặm, nhưng thanh thế của thiên kiếp lớn như vậy thì không cách nào che giấu được. Cảnh Nhiên không kịp nghĩ nhiều, vội kêu Tạ Thù nhanh chóng bố trí trận pháp phòng ngự ở chung quanh, phòng ngừa mấy kẻ không mời mà đến quấy rầy, lại ném ra không ít trận bàn để phòng ngừa vạn nhất.

" Ầm ầm ầm..."

Lôi điện đan xen trêи không trung, sắc trời ngày càng ám trầm, lôi kiếp màu tím tản mát ra uy thế của thiên địa, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh xuống dưới.

"Đùng..."

" Đùng..."

Hai đạo lôi kiếp một trước một sau, Tần Tùy sợ muốn khóc, khϊế͙p͙ sợ nhìn không trung: " Chuyện này không có khả năng..." Cha hắn từng dẫn hắn đi xem người khác độ kiếp, tuyệt đối không có uy thế lớn thế này.

Tạ Uẩn không biết nên không sợ, chỉ tưởng lúc mọi người độ kiếp đều thế này.

Cảnh Nhiên khϊế͙p͙ sợ trừng lớn mắt, vội vàng kêu mọi người nhanh chóng lùi về sau, lôi kiếp lần này rõ ràng không giống bình thường.

Tạ Thù vừa lo lắng vừa kinh ngạc cảm thán nhìn về phía không trung: " Cha, đây là uy lực của thiên địa sao?"

" Ầm.."

Lôi kiếp bổ tới đỉnh đầu của bọn họ, chung quanh lập tức biến thành một mảnh đất khô cằn.

Tạ Uẩn nhíu nhíu mày, cảm thấy còn có thể tạm thời chịu đựng.

" Ầm ầm ầm..." Lôi điện trong không trung rít gào, uy thế tăng lên vài phần, một đạo điện quang xẹt qua, lại có một đạo lôi kiếp hung mãnh đánh xuống.

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn Tần Tùy, ném mấy cái trận bàn ra ngoài, tạm thời giúp hắn ngăn cản.

" Ầm..." Dưới một kϊƈɦ của lôi kiếp, trận bàn bị nghiền nát.

Tần Tùy nói: " Ta có thể chịu đựng."

Tạ Uẩn không dài dòng nữa, nhanh chóng tập trung tinh thần, khoanh chân ngồi xuống, vận hành công pháp, dùng dị năng từng chút từng chút chữa trị thân thể. Kinh mạch vừa bị tổn hại, dị năng liền chữa trị ngay lập tức. Lôi đình như là bị sự bình tĩnh của hắn chọc giận, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, uy thế của lôi kiếp càng thêm mãnh liệt, một đạo so với một đạo càng hung mãnh hơn.

Tần Tùy chống đỡ ngày càng khó khăn, đối với Tạ Uẩn, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, một tháng trước tu vi của Tạ Uẩn không bằng hắn. Một tháng sau, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, lôi kiếp của Tạ Uẩn rất mạnh mẽ, trình độ bạo ngược ngày càng mãnh liệt, hắn cũng chịu vài phần liên lụy. Nhưng mà, nếu có thể cố gắng chịu đựng, chỗ tốt mà hắn thu được cũng sẽ gấp bội.

" Phốc.." Miệng Tần Tùy phun ra máu, hắn vội nuốt một viên đan dược vào, ánh mắt càng thêm kiên định, đã từng có biết bao nhiêu người phải chết dưới lôi kiếp, biết bao người cũng bởi vì lôi kiếp mà không thể tấn giai, hắn không muốn chính mình cũng trở thành một trong số đó.

" Ầm ầm ầm..."

Chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp qua đi, sương tan mây tán, không trung trở nên sáng sủa, một đạo kim quang chiếu rọi xuống, thân thể tổn hại của hai người nhanh chóng được khôi phục, đất đai khô cằn xung quanh nháy mắt tỏa ra sinh cơ bừng bừng.

Tạ Uẩn mở hai mắt ra, không hề nóng lòng củng cố tu vi, vội vàng kêu mọi người chuẩn bị lui lại.

Cảnh Nhiên nói: " Bên ngoài trận pháp có rất nhiều cao thủ đang vây xem, nhưng bọn họ tâm sinh kiêng kị, tạm thời không dám vọng động."

Tạ Uẩn có chút ngoài ý muốn, thế nhưng lại không có ai nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Tần Tùy thần thái sáng lạn, hâm mộ nhìn Tạ Uẩn, nói: " Ta là tứ cửu thiên kiếp, ngươi là ngũ cửu thiên kiếp, đám người bên ngoài chắc chắn đang hiểu lầm, chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp, chỉ có khi tấn giai Võ Vương ngẫu nhiên mới có thể gặp được, hơn nữa..." Tần Tùy buồn bực nói: " Uy thế ngươi tấn giai quá lớn, hơn phân nửa linh khí ở phụ cận đều đã bị ngươi hấp thu, người khác nhìn thấy loại tình huống này, chắc chắn rất sợ hãi, cho rằng đang có ai đó tấn giai Võ Vương.

Tạ Uẩn gật đầu, trong lòng giờ cũng có chút hiểu, lôi kiếp là căn cứ theo tu vi khác nhau mà định, dị năng của hắn rất nghịch thiên, khó trách lôi kiếp lại mạnh như vậy, hận không thể diệt trừ hắn cho mau.

Đám người bên ngoài trong lòng vẫn còn sợ hãi, uy thế của thiên địa thật khiến người người chấn động, bọn họ không dám khẳng định chính mình nếu như gặp phải lôi kiếp như thế còn có thể toàn thân trở ra hay không.

Tạ Uẩn phát động tinh thần lực, nhanh chóng lan tràn ra bên ngoài, tìm được một nơi không ai chú ý tới, nói: " Đi theo ta."

Đám người không hề dị nghị, âm thầm vô thanh vô tức rời khỏi đó.

Pháp quyết ẩn nấp mà Trần Thiên Lãng cho đúng là đã giúp hắn một đại ân, đoàn người che giấu tu vi, không hề kinh động đến bất luận kẻ nào, lẻn vào Vân Châu.

Tạ Phong và Tư Dật không ở lại lâu, sau khi Tạ Uẩn thuê một động phủ, bọn họ liền cáo từ rời đi.

Mộ Tề và Lương Vũ Quang cùng nhau đến bí cảnh Thanh Phủ tìm kiếm đám người Lý Kỳ.

Tu vi của Tần Tùy chưa được củng cố, cũng thuê một gian động phủ để ở lại.

Tạ Uẩn giao kiếm chủng cho nhi tử, lại đem Thất Tinh Ngự Hồn Toa giao cho Cảnh Nhiên. Tạ Thù thì hắn tạm thời không có gì để đưa, Tạ Uẩn lấy ra một viên Tố Thủy Tịnh Liên để làm quà khen thưởng, sau đó liền tuyên bố bế quan.

Ba tháng sau...

Tạ Uẩn chậm rãi mở mắt ra, tu vi đã hoàn toàn được củng cố ở trung kỳ nhất tinh Võ Tướng, vừa ngẩng đầu liền thấy bên ngoài trận pháp ngăn cách trước động phủ, Cảnh Nhiên đang dạy bọn nhỏ tri thức.

Trong lòng Tạ Uẩn thấy ấm áp, phất tay triệt hạ trận pháp.

" Phụ thân..."

" Phụ thân..."

Hai đứa nhỏ vừa mừng vừa sợ kêu gọi, vội vàng bỏ mặc cha nhào thẳng đến chỗ phụ thân.

Tạ Uẩn mỉm cười, sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía Cảnh Nhiên, một loại cảm giác xúc động đột nhiên sinh ra: " Ngươi vất vả rồi."

Cảnh Nhiên mỉm cười: " Không đâu."

Tạ Uẩn đi đến bên cạnh y, đem tay đặt lên bụng y, cảm thụ được thai máy*, vui vẻ nói: " Nó có ngoan không, có quậy ngươi không."

(* Dành cho nhiều người không biết thai máy là gì: thai máy là hiện tượng thai nhi cử động trong bụng mẹ. Đây là dấu hiệu khi thai nhi có những cử động như xoay trở mình, tay chân hay toàn thân thai nhi cử động. Khi số lần thai máy giảm là dấu hiệu báo động tình trạng sức khỏe của mẹ kém đi. Khi thai nhi trong bụng mẹ không máy hay máy yếu có thể là do thai suy hay thai bị chết lưu)

Cảnh Nhiên tươi cười nhàn nhạt, ôn hòa nói: " Ngươi yên tâm, ta đâu phải lần đầu mang thai, hài tử rất ngoan, rất khỏe mạnh."

Tạ Uẩn vui vẻ nói: " Ta đã nghĩ kỹ rồi, đứa nhỏ này của chúng ta về sau gọi là Tạ Gia."

Cảnh Nhiên bất đắc dĩ cười nói, Tạ Uẩn đặt tên cho hài tử, thật đúng là nghĩ mọi cách để chiếm tiện nghi. Nhưng mà, hài tử nhà mình chiếm tiện nghi, Cảnh Nhiên cũng thấy vui mừng, còn cười nói: " Đúng rồi, gần đây bên ngoài rất ồn ào huyên náo, đồn đãi có người tấn giai Võ Vương."

Tạ Uẩn thản nhiên cười: " Liên quan gì đến ta."

Cảnh Nhiên nói: " Bí cảnh Thanh Phủ phát sinh biến đổi, lần sau cứ cách mười năm sẽ mở ra. Mặt khác, trừ chúng ta ra, lần này chỉ có mười tám người ra khỏi bí cảnh. Mấy ngày trước có ba người tấn giai Võ Tướng, hào quang của ngươi đã bị người khác đoạt mất rồi."

Tạ Uẩn cười ha ha nói: " Vậy chẳng phải rất vừa lúc sao, có người giúp chúng ta chắn phiền toái."

Khóe miệng Cảnh Nhiên cong cong: " Hiện giờ đúng là không có ai chú ý đến chúng ta, nhưng mà..." Cảnh Nhiên tà mắt liếc nhìn Tạ Uẩn, nói: " Sau này thì không nhất định."

Tạ Uẩn ngượng ngùng cười, quả nhiên vẫn là Cảnh Nhiên hiểu hắn nhất. Hiện giờ hắn đã thành công tấn giai Võ Tướng, bên ngoài lại có không ít tấm mộc chắn phiền toái giùm. Tạ Uẩn không tính tiếp tục che giấu tu vi nữa, tốc độ tấn giai của hắn quá nhanh, bí cảnh vừa lúc cũng là một cái cớ. Hơn nữa, tu vi Võ Tướng đã đủ làm người khác kiêng kỵ rồi, dưới tình huống không nắm chắc vạn toàn, không có người nào dám tùy ý tới cửa bắt nạt hắn.

Nói trắng ra, vẫn là Tạ Uẩn không muốn chịu ủy khuất nữa, càng không muốn để cho thê nhi phải chịu ủy khuất, một cái thân phận Võ Tướng đã đủ làm bọn đạo chích phải kinh sợ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play