Sáng sớm hôm sau, ở trong nhóm chat, đạo diễn thông báo đúng 6 giờ phải tập trung.
Khương Nại sợ di chứng của cảnh đêm giữa mùa đông lạnh giá, liền dậy sớm, đầu tiên là rót cốc nước, uống thuốc trị cảm.
Tháng 12 ở Hoành Điếm rất lạnh, cô đi chân trần đến bên cửa sổ, duỗi tay đẩy ra một khe hở, bầu trời bên ngoài xám xịt, sương mù dày đặc như tuyết rơi, lặng lẽ nhìn một lát, mới đi vào toilet thay quần áo.
Khi Khương Nại đến đoàn phim, thời gian hiển thị 5 giờ 40 phút, đến trước thời gian tập trung hai mươi phút.
Nhân viên công tác đã bố trí sắp xếp trường quay một cách trật tự, hôm nay nữ chính Hình Sam Nguyệt mà cô thủ vai lại có một cảnh đánh đấm kịch liệt, không gian là ở tầng hai, mà phòng trang điểm ở tầng một bên trái, Khương Nại đẩy cửa đi vào, ngoài ý muốn nhìn thấy Dư Nam Sương đã ngồi trước gương trang điểm, bắt đầu hóa trang chuẩn bị lát nữa quay phim, bên cạnh còn có hai trợ lý vội vàng bưng trà rót nước cho cô ta.
Một lát sau, Khương Nại bình tĩnh đi đến bàn trang điểm của chính mình ngồi xuống.
Gần như ngay khi cô vừa ngồi xuống, ánh mắt của Dư Nam Sương cũng nhìn tới.
Nhìn thấy Khương Nại lấy kịch bản từ trong túi ra lật xem, khoảng cách không xa, có thể thấy được rõ ràng là cô chú thích dày đặc ở chỗ trống trong quyển kịch bản. Vẻ mặt Dư Nam Sương như kiểu có chút hít thở không thông, qua vài giây, lại phá lệ mà chào hỏi Khương Nại: “Nại Nại, đến sớm vậy à.”
Lông mi đang cụp xuống của Khương Nại nhẹ nâng lên, nhìn Dư Nam Sương một lúc, âm thanh nhàn nhạt: “Ừm.”
Nụ cười của Dư Nam Sương trở nên đình trệ, lại nói: “Cảm ơn cô đã mời mọi người trong đoàn phim uống trà sữa, uống khá ngon.”
Lời này rõ ràng là trái lương tâm đến một chữ cũng không thể tin, trong lòng Khương Nại biết vì sao thái độ của Dư Nam Sương lại chuyển biến lớn như vậy, khóe môi cô cong lên, mỉm cười đáp lại.
“Nại Nại, trang điểm thôi.”
Lúc này, chuyên viên trang điểm sắp xếp xong dụng cụ đi tới, cũng gián tiếp làm gián đoạn cuộc đối thoại của hai người.
Khương Nại gật đầu, quy củ ngồi trên ghế.
Chuyên viên trang điểm tiếp xúc với nhiều diễn viên minh tinh trong giới này, trong số đó, Khương Nại là ở chung nhẹ nhàng nhất. Gương mặt cực kì xinh đẹp này của cô trẻ trung tinh xảo, không cần tô son trát phấn quá nhiều, rất dễ dàng trang điểm.
Hơn nữa tính tình lại tốt, nói chuyện bình thường đều là âm thanh nhẹ nhàng, tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Sau khi rất nhanh đã trang điểm xong, nương theo ánh đèn, đánh giá một lát, chuyên viên trang điểm cũng mặc kệ bên cạnh còn có một người đang ngồi, nhịn không được kinh ngạc cảm thán nói: “Nại Nại, em thật sự quá đẹp, sẽ khiến cho đàn ông trên đời này đều thất hồn lạc phách vì em đấy.”
Khương Nại mở to mắt nhìn vào gương, có thể là do mỗi ngày đều nhìn ngắm bản thân, nên cô lại cảm thấy, ngoại trừ làn da có chút trắng, thật ra mình rất bình thường.
Chuyên viên trang điểm lại không cho là như vậy: “Muốn xỉu luôn í, đàn ông nhìn mấy cái đã không cầm lòng được.”
Khương Nại nghe câu nói ấy, nhịn không được mà nghĩ, Tạ Lan Thâm sẽ không cầm lòng được sao?
Một lúc sau, cô cắn cắn môi, cười.
Dư Nam Sương nghe được câu nói của chuyên viên trang điểm, bàn tay dưới trang phục diễn nắm chặt lại, cùng là ở trong phòng trang điểm, kết quả chỉ liên tục khen ngợi một mình Khương Nại đẹp kinh diễm sau khi trang điểm, này hoàn toàn là coi cô ta như người chết.
Đổi lại là Dư Nam Sương bình thường tâm cao khí ngạo, làm sao có thể nhịn nổi?
Hiện tại cô ta có thể nhịn cũng đều là vì phải nhìn mặt mũi Thái Tử gia Thượng Hải, để cô ta đắc ý mấy ngày.
–
Tiếp đó việc quay phim cả ngày đều thật sự thuận lợi, Khương Nại và Dư Nam Sương mặt ngoài cũng vẫn ở chung rất gió êm sóng lặng.
Trời tối, đoàn phim tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ nửa tiếng.
Khương Nại khoác lên mình một cái áo lông màu trắng, ngồi trên ghế bên cạnh camera của phim trường, ngón tay trắng nõn đang cuộn kịch bản, nghe Đàm Cung giảng diễn cho cô, một bên, Vưu Ý thân là phó đạo diễn cũng đang nghe, nhưng hai người ngoại trừ ngẫu nhiên đụng phải ánh mắt, cũng không nói một câu nào.
Cho đến khi phải diễn một cảnh quay rất quan trọng, khảo nghiệm kỹ thuật diễn của Khương Nại. Sau khi phát hiện ra thi thể của người phụ nữ nằm co ro trong vali dưới tầng hầm, cô phải cả người lầy lội, thể hiện cảm xúc cuồng loạn thống khổ, phải hoàn toàn chìm đắm vào hoàn cảnh tội nghiệt không thể tha thứ.
Để hoàn hảo tiến vào trạng thái, Khương Nại trước tiên làm rất nhiều công đoạn chuẩn bị.
Thời điểm bắt đầu quay, trên người chỉ mặc áo sơmi trắng mỏng, dính chút nước liền sẽ trở nên trong suốt, cũng không sợ lạnh, theo yêu cầu của Đàm Cung, quay lại đoạn này ba lần.
Cho đến tận đêm khuya, có người đưa tới bữa ăn khuya mỹ vị cùng trà gừng đường nâu cho toàn thể nhân viên ở đoàn phim.
Không để lại tên, ngay cả một cái họ đơn giản cũng không để lại.
Đàm Cung tự dưng lộc ăn, còn trêu chọc nói: “Đây là người theo đuổi của ai đưa tới vậy?”
Nói xong, nhìn về phía Vưu Ý trước, cô ta không thể ngửi mùi gừng, bị loại trừ.
Cười như không cười mà dừng lại giữa hai người Khương Nại và Dư Nam Sương trong chốc lát: “Là Tiểu Khương hay là Tiểu Dư?”
Dư Nam Sương lại cười rất rụt rè, thường thường như vậy càng làm người ta suy diễn nhiều.
Khương Nại không hưởng ứng với những lời này, cô an tĩnh nhận lấy khăn giấy ướt mà trợ lý đưa cho, sau khi lau sạch sẽ ngón tay, bưng lên nửa cốc trà gừng uống.
Uống mấy ngụm, cơ thể dần dần bắt đầu ấm lại……
–
Bữa ăn khuya đêm nay chỉ mới là bắt đầu, tiếp đó liên tục trong một tuần đều có người mang đồ ăn tới đoàn phim, đưa trà gừng chống lạnh.
Người khác không biết là bút tích của ai, nhưng lòng Tần Thư Nhiễm lại như gương sáng, đóng cửa phòng nghỉ nói: “Chắc là Tạ tổng đưa tới phải không?”
Khương Nại làm tổ trên sô pha, ôm điện thoại lướt xem cuộc trò chuyện WeChat với Tạ Lan Thâm, từng cái tin nhắn một, xem trăm lần không thấy mệt, tất cả đều ghi tạc ở đáy lòng.
Cô không phủ nhận trước mặt người đại diện nhà mình, bữa ăn khuya khi quay cảnh vào ban đêm, thật sự là anh phụ trách.
Mấy ngày nay Tần Thư Nhiễm cũng nhịn không được mà tò mò hỏi: “Em và Tạ tổng rốt cuộc là tiến triển đến bước nào rồi?”
Câu này chị hỏi cũng không dưới ba lần rồi.
Hết lần này tới lần khác Khương Nại đều không hé răng, cụp mi xuống, suy nghĩ lung tung quay cuồng, tầm mắt dừng trên điện thoại.
Kể từ đêm ở trong xe đó, sau khi Tạ Lan Thâm chủ động hôn cô trong trạng thái tỉnh táo, hai người cũng chưa gặp lại nhau.
Lịch trình của anh dường như rất bận, ở lại Thượng Hải chưa được mấy ngày đã bay đến thành phố khác.
Hôm trước anh mới quay trở lại Thượng Hải, nửa đêm đã gửi cho cô tin nhắn định vị khách sạn.
Mấy chữ lời ít mà ý nhiều ấy, làm Khương Nại không đoán ra tâm tư của Tạ Lan Thâm, dù sao ba năm tách nhau ra đó, thời gian không tính là dài cũng không tính là ngắn, cứ như vậy mà rõ ràng chen ngang giữa hai người.
Tần Thư Nhiễm nhìn vẻ mặt của cô, nhỏ giọng nói thầm: “Có vài thằng đàn ông hư thật sự luôn, am hiểu nhất là chơi mấy cái trò mập mờ lạt mềm buộc chặt…… Chính là để nuôi nhiều thêm mấy cô tình nhân nhỏ.”
Khương Nại nghe được, ngẩng đầu, đồng tử sáng ngời lướt qua một tia dao động mỏng manh.
Bình thường Tần Thư Nhiễm không nhìn được nhất chính là ánh mắt như vậy của cô, đang muốn nhấc tay đầu hàng, cửa phòng nghỉ bị gõ vang, là trợ lý cầm theo một bó hoa hồng đi vào, chỉ chỉ vào hộp quà nói: “Có người đưa cho Nại Nại.”
Tần Thư Nhiễm phản ứng lại, đứng dậy đi nhận.
Ngoài ra còn có một tấm thiệp chúc mừng trong hoa, viết là: “Từ khi gặp em, nhớ nhung là một loại thuốc độc khó có thể bỏ, rốt cuộc anh nên làm thế nào mới có thể độc chiếm được trái tim em?
—— vị thần bảo hộ/ hộ mệnh yêu em.”
Sau khi đọc xong nội dung ở trên đó, Tần Thư Nhiễm có cảm giác cánh tay cũng đang nổi da gà, nhìn về phía Khương Nại vẫn ngồi trên sô pha: “Tạ tổng vẫn luôn thầm buồn nôn như vậy sao?”
Tạ Lan Thâm chưa bao giờ thầm nói qua với cô bất kì lời âu yếm nào, Khương Nại đưa tay, lấy thiệp chúc mừng tới xem.
Chữ viết hẳn là người ở cửa hàng bán hoa viết hộ, nhìn không ra tên tuổi.
Có một tiền lệ là tuần này Tạ Lan Thâm đưa đồ ăn cho đoàn phim, Tần Thư Nhiễm trực tiếp sai trợ lý đi tìm cái bình hoa lớn tới.
Tới chạng vạng, đoàn phim kết thúc công việc, Khương Nại bên này thực hiện xong cảnh quay cuối cùng, về phòng trang điểm tháo trang sức.
Lúc này, Dư Nam Sương gõ cửa đi vào, đã thay trang phục trong phim ra, chủ động mời nói: “Buổi tối có một buổi liên hoan.”
Trong khoảng thời gian này ở đoàn phim, Dư Nam Sương an phận không ít, có lẽ là vừa phải chạy show vừa phải đi đóng phim, bận đến mức có những lúc không thấy bóng người.
Tâm trí của Khương Nại tâm đều hướng vào kịch bản, không rảnh bận tâm cô ta đang làm gì.
Hiện tại hai người vẫn xem như là gió êm sóng lặng, thấy Dư Nam Sương nói có liên hoan, bởi vì tính cách của mình, nên Khương Nại cũng không thích tham gia: “Tôi có việc……”
Không đợi Khương Nại cự tuyệt, Dư Nam Sương chỉ chỉ hoa hồng đặt ở bên cạnh nói: “Ông lớn tặng hoa cho cô cũng tới đấy.”
Những lời này làm Khương Nại xuất thần rất lâu.
Hơn nữa nghe nói buổi liên hoan tối nay liên hoan, đạo diễn và nhà làm phim cũng sẽ đi, coi như là quan trọng.
Khương Nại cứ mãi thoái thác cũng không tốt, vì thế thay trang phục diễn ra, cũng không trang điểm nhiều, son môi nhạt đến mức không nhìn ra.
–
Trên đường từ đoàn phim đi đến hội sở, không biết vì sao Dư Nam Sương nhiệt tình hơn so với ngày thường, chủ động muốn lên cùng xe với cô.
Trên xe ngoại trừ tài xế cũng không có người khác, Khương Nại nói quá ít, chỉ chốc lát sau, Dư Nam Sương liền cảm thấy nhàm chán, cầm lấy điện thoại nói chuyện trên WeChat cùng bạn thân để giết thời gian.
Chủ đề vòng tới vòng lui, đều là đang bát quái những chuyện xảy ra gần đây trong giới hào môn.
Dư Nam Sương gửi một tin nhắn thoại: “Tuần trước biệt thự Thiên Hi Viện được lấy đi với giá cao, mày có biết người lấy được là ai không?”
Bên kia không biết, cô ta lại nói: “Là họ Tạ, đại nhân vật tới từ Tứ Thành!”
Bên trong xe kín mít có chút lớn như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nghe được lời đồn về Tạ Lan Thâm ở Thượng Hải, Khương Nại phá vỡ trạng thái an tĩnh.
Dư Nam Sương lười biếng dựa vào ghế, giày cao gót đá chân ghế phía trước, tiếp tục cùng người ta bát quái nói: “Mấy ngày nay đều đang ngầm lan truyền, vị Tạ gia này, là vì lấy lòng danh viện của Chung gia.”
—— “Nếu không mày nói có trùng hợp hay không, tháng trước Chung Đinh Nhã (hoặc Chung Đinh Nhược) vừa mới ly hôn với chồng trước, Tạ Lan Thâm liền chạy đến Thượng Hải đặt mua biệt thự?”
—— “Bác tao nói, hiện tại không ít người trong giới hào môn đều mong Tạ Lan Thâm tới Thượng Hải định cư, để có thể đầu tư vào công ty của bọn họ đấy.”
Nói đến đây, Dư Nam Sương quét mắt sang Khương Nại ở bên cạnh, giờ phút này cô hơi cúi đầu, mái tóc đen nhánh che khuất đường nét xinh đẹp trên mặt, nhìn không rõ biểu tình, tầm mắt đi xuống, trên người không có bất cứ trang sức xa xỉ gì, ngay cả quần áo cũng không phải hàng hiệu cao cấp, giá trị không được bao nhiêu.
Đôi môi đỏ tươi của Dư Nam Sương giương lên, cho dù leo lên được tầng quan hệ với Thái Tử gia Thượng Hải thì sao chứ, cô vẫn hi vọng dựa vào thân túi da này là có thể gả vào hào môn sao?
Rất nhanh, Dư Nam Sương tự làm hài lòng bản thân, cố ý tăng âm lượng giọng nói trước mặt Khương Nại: “Tạ Lan Thâm là ai vậy? Vị Thái Tử gia Thượng Hải kia cũng phải đi theo anh ấy làm tùy tùng nghe sai sử đấy ——”
–
Xe chạy nửa giờ, cuối cùng cũng tới nơi.
Dư Nam Sương sắc mặt tốt, chọn hội sở tiêu phí đương nhiên không thấp, sau khi xuống xe, cô ta chỉnh lại thái độ cao ngạo lúc ở trong xe, lại nhiệt tình mà nắm tay Khương Nại.
Khương Nại có chút thất thần, động tác tránh đi vài giây, chờ đến khi cùng nhau vào phòng bao, xa xa mà nhìn thấy Phó giám đốc Lâm Húc Viêm của nhãn hiệu Lam Cảnh, liền cảm thấy không thích hợp.
Những người khác ở đoàn phim đều chưa tới, nhưng các món ăn đã được bưng lên.
Khương Nại quay đầu nhìn về phía Dư Nam Sương, có đôi khi cái giới này thật đúng là nhỏ.
Trước đó khi cô ký đại ngôn, ai mà nghĩ được Dư Nam Sương cũng quen biết người của Lam Cảnh.
“Đàm đạo bọn họ còn đang trên đường, chúng ta ăn trước.”
Dư Nam Sương cố ý báo sai thời gian liên hoan, sau đó cô ta cầm lấy điện thoại, tìm cớ nói là gọi điện thoại thúc giục.
Nhìn vào lợi ích của việc hợp tác đại ngôn, Khương Nại không thể cứ quay đầu rời đi, cô một chỗ ngồi, lúc chào hỏi Lâm Húc Viêm, thái độ cũng không có gì khác biệt với trước đó.
Tầm mắt của Lâm Húc Viêm lại đều ở trên người cô, chủ động ngồi lại đây: “Hoa tôi tặng em có thích không?”
Là hắn đưa?
Khương Nại nghĩ đến tấm thiệp chúc mừng kia, lại nhìn gương mặt này của Lâm Húc Viêm, đột nhiên liền tỉnh ngộ ra.
Cũng đúng, tính cách Tạ Lan Thâm chững chạc, thu mình và nội tâm như vậy, cũng không có khả năng sẽ nói ra những câu kia.
Lâm Húc Viêm thấy khuôn mặt của cô bình tĩnh nhíu mày, tiếng nói đột nhiên đè thấp “Bữa tiệc lần trước em không từ mà biệt, tại sao không chào hỏi đã quay về Thượng Hải rồi?”
Khương Nại cho rằng cô không thân quen như vậy với vị Phó giám đốc Lam Cảnh này, mà trong lời nói của hắn, lại tiết lộ ra bên ngoài quan hệ thân thiết của hai người.
Nói xong, tay của Lâm Húc Viêm đột nhiên phủ lên đầu ngón tay cô, chỉ nhìn thôi thì không đủ cho sự tham lam thèm muốn: “Khương Nại, em biết tôi……”
Khương Nại lập tức dời tay đi lấy ly rượu, trước tiên kính hắn một ly, uống cũng vô cùng vui vẻ nhanh nhẹn, giả vờ tạm thời có việc nên phải rời đi trước: “Lâm tổng, trước tiên tôi xin lỗi không tiếp được.”
Lâm Húc Viêm bỏ rất nhiều công sức để tổ chức buổi liên hoan này, mời cô đến, lại thấy cô đã phải đi, nhất thời dưới tình thế cấp bách, dùng sức túm chặt cổ tay cô.
Khi Khương Nại đứng dậy, không hề phòng bị, đầu gối đột ngột đập vào góc bàn, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, tay đụng vào một chai rượu vang đỏ làm đổ xuống, mà Lâm Húc Viêm còn muốn duỗi tay tới đỡ vòng eo cô, hơi thở xa lạ của nam nhân bao quanh, khiến cô nghe thấy lòng mình đang mãnh liệt phản cảm.
“Đừng chạm vào tôi.” Ngón tay Khương Nại mang theo một tia run rẩy chạm vào ly rượu vang đỏ, không thể nhịn được nữa mà ném vào người đàn ông đang gần trong gang tấc.
Cô hô hấp nặng nề, nhìn Lâm Húc Viêm đang che lại cái trán lui về phía sau mấy bước vài giây, biểu cảm giống như bị ngâm trong nước lạnh, cuối cùng cái gì cũng không nói, cầm lấy túi trực tiếp rời đi.
Ba phút sau.
Dư Nam Sương cuối cùng cũng trở lại, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lâm Húc Viêm chật vật ngồi trên ghế trong phòng bao, trong lòng tức khắc lộp bộp một chút.
……
Khương Nại chạy rồi?
Vậy thì cái đại ngôn cao cấp mà Lâm Húc Viêm chính miệng thừa nhận sẽ đưa cho cô đó còn hấp dẫn ư?
–
Di động đang không ngừng reo, vẫn luôn điên cuồng thúc giục cô tiếp điện thoại.
Khương Nại đi ra đường ngăn một chiếc xe taxi lại, sau khi cô ngồi vào ghế, đầu gối đau nhức dần dần trở nên tê dại, cảm xúc muốn khóc bị kìm nén lại, quay đầu nhìn cảnh đêm với ánh đèn rực rỡ bên ngoài, lúc này trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh mịt mờ, trong vài giây, cuối cùng ngừng lại ở gương mặt kia của Tạ Lan Thâm.
Tài xế ở trên ghế lái hỏi cô đi đến đâu, Khương Nại ma xui quỷ khiến mà nói ra một cái địa chỉ khách sạn.
Cách đây rất gần, cũng nằm trên đoạn đường hoàng kim của trung tâm thành phố, không đến mười lăm phút đã đến nơi.
Khương Nại trả tiền xuống xe, đứng trước cổng lớn hoa lệ nguy nga lộng lẫy của khách sạn, bị gió lạnh thổi qua, đột nhiên bừng tỉnh lại, cô không nên tới nơi này.
Nhưng đã muộn, Khương Nại chưa kịp chuyển động bước chân, đã nhìn thấy một nhóm người tinh anh mặc tây trang đi giày da đang đi vây quanh người đàn ông dẫn đầu. Dưới màn đêm, Tạ Lan Thâm mặc tây trang màu đen tuyền tối giản dành cho những dịp trang trọng, áo khoác choàng trên đầu vai của anh, bóng dáng cực kỳ cao thẳng, cách một đám người đông đúc, liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh.
Khương Nại đáy mắt sương mù mênh mông, khoảng cách tới chỗ anh xa không đến trăm mét, nhưng lại nhận ra đây là đoạn đường cô khó vượt qua nhất.
Mũi giày cao gót dưới chân cuối cùng có một chút sức lực, mới vừa nhích nửa tấc, muốn lặng lẽ rời khỏi nơi này, ai ngờ giây tiếp theo, trước khi lên xe, Tạ Lan Thâm bỗng chốc dừng lại.
Khuôn mặt tuấn tú kia quay qua, ánh mắt chuẩn xác rơi xuống đây.
Khương Nại muốn trốn cũng không được, cả người đóng băng tại chỗ, thời khắc này cảm giác như toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng, nhìn Tạ Lan Thâm sau khi thấp giọng bàn giao với thư kí bên cạnh hai câu, lập tức từng bước một đi về phía cô.
–
Trong phòng thương vụ trên tầng cao nhất của khách sạn, ánh đèn sáng trưng.
Khương Nại đầu choáng váng đi theo Tạ Lan Thâm vào trong phòng tắm, người đứng ở chính giữa gương, cô nhìn thấy dáng vẻ phản chiếu trên gương của mình, chật vật lại gầy yếu, trên quần áo dính vết rượu vang đỏ, mái tóc dài đen nhánh có chút hỗn độn tán loạn, vài sợi tóc dính trên khuôn mặt đang không còn chút huyết sắc.
Tạ Lan Thâm cho cô mượn phòng tắm, xoay người lại, đi ra ngoài.
Khương Nại cởi quần áo trước, đi chân trần, đầu gối bị bầm tím, làn da quá trắng, nhìn có vẻ rất chói mắt.
Cô đơn giản lau sạch người, cho đến khi xoay người lại, nhìn thấy Tạ Lan Thâm đứng trước cửa kính mờ, cánh tay thon dài cầm khăn tắm sạch sẽ, ánh mắt nhìn cô rất sâu, không biết là đã đứng bao lâu.
Khi nữ nhân yếu đuối nhất, rất dễ dàng gợi lên ham muốn chinh phục của nam nhân, phòng tắm rộng mở và ánh đèn chói lọi, cùng với bầu không khí tràn ngập ái muội, trong nháy mắt phảng phất như quay trở lại buổi tối đó.
Năm đó cảnh tượng cũng là như thế này, điểm khác biệt chính là, khi đó cô tới đưa thuốc giải rượu cho Tạ Lan Thâm, không ngờ bị anh kéo vào phòng tắm, giam cầm trong một góc.
Đôi mắt màu đen của anh như có lửa đốt, như là đang đối xử với sủng vật mà mình nuôi dưỡng, chờ đến khi sức phản kháng của cô ngày càng yếu, mới cúi đầu tới gần, môi mỏng lạnh lẽo lướt xuống dọc theo khóe môi, khi rơi xuống cổ cô, lúc nhẹ lúc nặng loay hoay cọ xát từ chỗ này qua chỗ khác.
Từng dấu hôn hiện lên trên làn da, như vết chu sa đỏ trên tuyết trắng.
Nhịp tim Khương Nại đập nhanh đến mức phát đau, cô muốn tránh đi, đồng thời cũng rõ tối nay anh thất thố là bởi vì chuyện của Tạ gia, cần một nơi để phát tiết cảm xúc áp lực đến cực đoan.
Tới cuối cùng, Tạ Lan Thâm không chút để ý mà tham lam muốn cởi váy cô, khi lòng bàn tay đụng tới đầu gối của cô.
Khương Nại chưa từng trải qua chuyện như vậy, nước mắt trong veo thấm đẫm đáy mắt, cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc thành tiếng.
Tạ Lan Thâm đột nhiên cứng đờ, vài giây sau, ngón tay dài từng chút một buông cô ra, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng tắm.
Cho tới bây giờ, dường như Khương Nại vẫn bị áp lực trong ánh mắt sâu đậm này làm cho không thở nổi, cô không biết Tạ Lan Thâm rốt cuộc tồn tại tâm tư như thế nào với mình.
Nhưng cô rất rõ ràng, mình từ đầu đến cuối đều khăng khăng một mực yêu anh sâu đậm, yêu đến mức mỗi một tế bào đều đang khát vọng anh.
Trầm mặc hồi lâu, ngay khi Tạ Lan Thâm đưa khăn tắm cho cô, ngón tay run run cong lên nắm lấy cổ tay thon dài của anh, ngẩng đầu lên, lại bị ánh mắt sâu đậm của anh bỗng nhiên đâm vào đáy lòng, lý trí của cô bị cuốn trôi đi mất, lấy hết can đảm hỏi: “Tạ Lan Thâm, đêm nay em có thể ở lại đây không?”
Chuyện dang dở năm ấy, bắt đầu từ đầu, thì nên tiếp tục ở đó.
Nói đến chuyện này, Khương Nại cuối cùng không do dự nữa, nhón mũi chân tới gần anh, phong ấn tất cả tình yêu vào trong một nụ hôn cho anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT