*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor:
littlesunflower05Bộ phim gay cấn hồi hộp《 Sương mù 》này có rất nhiều cảnh quay về đêm, ngày đầu tiên Khương Nại tiến tổ đã gặp phải cảnh diễn vào ban đêm, cảnh quay dựa theo kịch bản là trong một hồ nước sâu 4m dựng ở studio, phân cảnh đánh nhau với hung thủ giết người thật sự.
Vào mùa đông nhiệt độ ban đêm thấp dưới âm sáu độ, đạo diễn lại có tiếng là yêu cầu cao.
Một cảnh quay vào ban đêm đến hơn 10 giờ vẫn chưa kết thúc, nhân viên hậu trường đều khoác áo khoác quân đội (*), đèn trong studio sáng choang, tầm mắt mọi người đều tập trung vào một chỗ.
(*
) Ảnh minh họa:
Nguồn: InternetKhương Nại đã ngâm trong nước suốt năm tiếng đồng hồ, quay lại một phân cảnh tám lần.
Lúc trợ lý chậm chạp chạy tới đưa cho cô mấy viên đá ngậm trong miệng, để phòng ngừa sai sót khi đọc lời thoại, Khương Nại lắc lắc đầu, nhiệt độ trong người hoàn toàn hạ xuống, lúc nói chuyện cũng mang theo một tia khí lạnh.
Máy quay bên kia đang phát lại.
Bên cạnh Đàm Cung, là Vưu Ý bọc một chiếc áo lông màu đỏ, giờ phút này đang nhìn chằm chằm Khương Nại từ trong nước đi ra trên màn hình, trang phục diễn của cô rất mỏng, ôm sát vóc dáng mảnh mai, trên vải không có bất kì tác dụng chống lạnh nào.
Dưới ánh sáng tái nhợt mãnh liệt, tay áo bị xắn lên, lộ ra cổ tay như ngọc, làn da đã trắng đến mức không có huyết sắc.
Cho dù quay nhiều như vậy.
Đến cuối cùng, Đàm Cung vẫn không hài lòng với hiệu quả của cảnh quay, tạm dừng trong chốc lát lại tiếp tục gọi Khương Nại bắt đầu quay.
Vưu Ý nhịn không được mà nhẹ hút một ngụm khí lạnh, có chút chịu không nổi nói: "Không thể dùng thế thân sao?"
"Nại Nại đóng phim không bao giờ dùng thế thân." Câu trả lời này là từ trợ lý của Khương Nại.
Hồ nước bên kia bùm một tiếng, Khương Nại không chút sợ hãi mà nhảy vào trong làn nước rét lạnh như băng, Vưu Ý nhìn theo, trong lòng nghĩ, đêm nay tận mắt nhìn thấy Khương Nại, dường như không giống lắm với hình dung từ trong miệng Dư Nam Sương.
Cô thật sự dựa vào túi da mỹ lệ mà bám vào các ông lớn ở các bữa tiệc, mới lấy được tài nguyên ở giới giải trí sao?
Nếu là như vậy, Vưu Ý cảm thấy không đáng để Khương Nại liều mạng bằng bất cứ giá nào như vậy.
Với gương mặt này của cô, dù có là một mỹ nhân bình hoa cũng rất được hoan nghênh trong giới các phú nhị đại đó.
Vưu Ý dần dần buông bỏ một chút thành kiến ở đáy lòng với Khương Nại, nghiêm túc mà quan sát một lúc, đến khi quay đầu muốn nói chuyện với Dư Nam Sương, mới phát hiện cô ta cũng không biết đã chạy đi đâu.
Ngoài studio.
Đêm nay Dư Nam Sương không có cảnh quay, cả buổi tối không trở về khách sạn, đơn giản là muốn cùng thức khuya với Vưu Ý- người xuất thân từ giới quý tộc ở Tứ Thành.
Cô ta mặc một cái áo khoác màu trắng gạo ra ngoài chơi điện thoại, không ngờ rằng vào lúc này, Cố Minh Dã lại tới đây thăm ban, nói là muốn xem tiến độ của bộ phim, Dư Nam Sương lập tức xốc lên tinh thần, mời vị Thái Tử gia này đến phòng trang điểm nghỉ ngơi.
"Ở đó vẫn đang quay phim à?" Cố Minh Dã một thân tây trang định chế thủ công lộ ra thân hình thon dài, bên trong là chiếc áo len mỏng cao cổ, dựa vào cạnh bàn, lúc hỏi chuyện, anh ta vươn tay rất tự nhiên cầm lấy một cốc trà sữa trên bàn.
Không tốn nhiều sức, đã lấy ống hút ra uống được một phần ba.
Dư Nam Sương ngước mắt lên, nhìn thấy cổ áo anh lộ ra hầu kết gợi cảm lăn lên lăn xuống, mặt ửng đỏ: "Cố tổng, trà sữa này lạnh rồi, hương vị uống cũng không ngon, nếu anh muốn uống, em để trợ lý đi mang đến một cốc nóng hổi bây giờ luôn."
"Tôi thấy hương vị không tồi." Cố Minh Dã nhẹ gõ ngón tay dài lên cốc trà sữa, hỏi cô ta: "Cùng uống một cốc không?"
Dư Nam Sương có hơi chần chờ, dư quang khóe mắt quét về một đống trà sữa không có người hỏi thăm ở trên bàn.
Mấy tiếng trước, cô ta còn nói xấu sau lưng Khương Nại với trợ lý về việc người đại diện của cô mua trà sữa, để ở đây cả một buổi trưa, đoàn phim cũng không có người tới uống.
Kết quả lúc này Cố Minh Dã đích thân mở một cốc đưa cho cô ta: "Đưa tôi đến studio nhìn xem."
Dư Nam Sương miễn cưỡng nở nụ cười, một lúc lâu sau mới đưa tay nhận lấy: "Được ạ."
Studio ở ngay cách vách, lúc đi vào, Khương Nại vẫn đang đóng phim, không khí trong studio rất nghiêm túc, không có tạp âm.
Cố Minh Dã cũng không định đi vào chào hỏi với đạo diễn, ung dung đứng ở một bên xem diễn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đuôi mắt anh ta cong lên, khuôn mặt mang theo nụ cười nửa miệng, rất dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của các nữ diễn viên khác.
- - "Cố tổng tới thăm ban sao?"
- - "Không phải là thăm ban Khương Nại chứ, anh ấy đang nhìn Khương Nại đóng phim đấy."
- - "Chị Nam Sương đang đứng bên cạnh Cố tổng đó, sao có thể thăm ban người khác được......"
Dư Nam Sương dùng dư quang khóe mắt lướt qua mọi người, đặc biệt là khi nghe được câu cuối, đứng ở bên cạnh Cố Minh Dã cũng thẳng người lên, trên khuôn mặt trang điểm đậm treo nụ cười, nhìn anh ta uống trà sữa, cô ta cũng uống theo một ngụm.
Nhưng Dư Nam Sương đến chết cũng sẽ không ngờ tới, Cố Minh Dã đường đường một Thái Tử gia của Thượng Hải, ngày thường sơn hào hải vị gì mà chưa ăn qua? Thế nhưng lại trầm mê uống trà sữa?
Thấy cô ta uống, Cố Minh Dã tùy tiện tìm thư ký của studio, mang hết trà sữa ở phòng trang điểm ra.
Lúc Khương Nại quay xong cảnh này, Dư Nam Sương đang ỡm ờ, bị Cố Minh Dã mời uống ba cốc trà sữa, bây giờ mà uống thêm một ngụm nữa sẽ phải nôn ra: "Cố tổng, em uống nhiều cái này thì buổi tối ngủ không được."
Cố Minh Dã nghe vậy, ném cốc trà sữa đã uống sạch trong tay vào thùng rác, cười như không cười cong khóe miệng: "Tôi còn tưởng rằng cô thích uống." Dư Nam Sương cười rất miễn cưỡng, vừa định nói chuyện, lại đưa tay che miệng lại, cũng không quan tâm hình tượng là gì, đi giày cao gót chạy thẳng.
Chạy không xa lắm, liền khom lưng nôn vào thùng rác ở bên ngoài.
Cố Minh Dã nhìn thấy, đáy mắt không có bất kì cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, lắc lắc đầu với trợ lý của Dư Nam Sương: "Mau đến xem cô Dư có phải có bệnh hay không, nhân lúc còn sớm đưa đến bệnh viện khám đi."
**
Cái nhạc đệm nhỏ này, một chút cũng không ảnh hưởng đến Khương Nại quay phim bên kia.
Sau khi quay lại lần thứ mười một của cảnh đêm này, cuối cùng cũng được Đàm Cung cho thông qua.
Khi ông ta kêu kết thúc công việc, tất cả mọi người ở studio nhẹ nhàng thở ra, như là được giải thoát.
Khương Nại từ trong nước lạnh leo lên, toàn thân ướt đẫm, mái tóc dài màu đen cũng đang ẩm ướt, trợ lý vội vàng lấy một cái khăn tăm to rộng quàng lên cánh tay mảnh khảnh của cô trước, sau đó choàng một cái áo lông rất dày.
"Nại Nại, em còn lạnh không?"
"Vẫn ổn ạ." Ngâm trong nước lâu, lại còn luôn quay cảnh đánh nhau, tay chân của Khương Nại đã không cảm nhận được cái lạnh nữa, chỉ là mệt mỏi, đầu ngón tay cũng gần như không nhấc lên nổi.
Cô nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, thẳng đến khi nghe thấy trợ lý hô lên một tiếng: "Cố tổng."
Khương Nại ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh xẹt qua kinh ngạc, không ngờ Cố Minh Dã tới thật.
Mọi người vẫn chưa rời khỏi studio đều nhìn qua, cũng đều lộ ra những lời bàn tán.
Mà giữa Cố Minh Dã và Khương Nại cũng không có bất kì tiếp xúc chân tay nào.
Hai người thì một người ngồi trên ghế, một người đứng nói chuyện, tán gẫu rất bình thường.
"Người nào đó bảo tôi tới đây uống trà sữa, cô mua cũng nhiều phết đấy."
"Cố tổng...... Anh uống bao nhiêu vậy?"
"Năm sáu cốc thì phải, Dư Nam Sương giúp tôi uống ba cốc, dư lại không uống hết thì cô đừng cáo trạng nhé, đợi lát nữa tôi cũng mang về một cốc cho người nào đó." Cố Minh Dã một tay đút ở túi quần, ý vị thâm trường mà cười cười với cô.
Khương Nại nghe không hiểu, do ngâm mình trong nước quá lâu, màu môi sắc cũng trắng bệch.
"Cần tôi đưa cô về khách sạn không?"
Cuối cùng, Cố Minh Dã hỏi cô.
Khương Nại không phải không nhìn thấy ánh mắt bát quái của người chung quanh, nghĩ nghĩ, nhẹ lắc đầu: "Không làm phiền Cố tổng."
......
Cố Minh Dã ở đoàn phim không đến nửa giờ đã đi, cũng chưa chào hỏi đạo diễn, thuận tay mang theo một cốc trà sữa đi.
Đêm nay trong nhóm chat của đoàn phim, đều đang lén đồn rằng đầu tư ba ba của bộ phim này tới thăm ban, uống hết trà sữa Khương Nại mua.
Có người tò mò hỏi: "Một cốc trà sữa có hai mươi mấy đồng, uống ngon như vậy sao?"
Trong nhóm có một tin nhắn trả lời: "Chắc là uống ngon, Dư Nam Sương cũng uống ba cốc đấy."
Ngay sau đó mọi người đều ăn ý trầm mặc, không nói chuyện tiếp.
Là một trong những đối tượng của chủ đề này, Khương Nại không rảnh xem tin nhắn trong nhóm, cùng trợ lý trở lại khách sạn.
Quay cảnh đêm suốt mấy tiếng, gấp không chờ nổi mà muốn đi pha nước ấm tắm.
Chờ thân thể chậm rãi ấm lên một chút, mới đứng dậy rời khỏi bồn tắm, khoác một cái áo tắm dài thật dày đi đến bồn rửa tay, đang muốn làm khô tóc, lại phát hiện máy sấy không có bất kì phản ứng gì.
Thử hai lần, vẫn không thổi ra gió.
Nếu là ngày thường, Khương Nại sẽ đợi tóc khô tự nhiên.
Hiện tại cô muốn nhanh chóng đi ngủ, vì vậy chỉ có thể về phòng gọi điện thoại cho quầy lễ tân.
Ba phút sau.
Cửa phòng bị gõ, Khương Nại buông khăn lông chạy ra mở, lại không nghĩ tới đứng ở ngoài cửa chính là Vưu Ý.
"Máy sấy mà cô cần."
Vưu Ý đưa máy sấy trên tay, nhỏ nhắn hồng nhạt, rõ ràng không phải của khách sạn.
Cảm xúc dưới lông mi của Khương Nại rất nhạt, vươn cánh tay trắng ngần nhận lấy: "Cảm ơn."
Cô và Vưu Ý không có gì để nói chuyện, ngay khi xoay người muốn vào phòng, Vưu Ý lại nói: "Tôi rất thưởng thức kỹ thuật diễn của cô, Khương Nại......Tôi có thể cùng cô thêm WeChat không?"
Khương Nại dừng chân, lẳng lặng nhìn Vưu Ý thái độ rất chân thành.
Hành lang im lặng đến kỳ lạ, không đợi Khương Nại mở miệng cự tuyệt, trợ lý đi theo Vưu Ý tiến vào đoàn phim đã xông ra, ánh mắt lộ ra phòng bị nhìn chằm chằm Khương Nại vài giây, rồi mới đi tới: "Ở đây sao, bảo sao nửa ngày tôi cũng không làm thế nào mà tìm được cô Vưu Ý đấy, thời gian gọi điện thoại của cô và Diên tổng sắp tới rồi đó."
"À, tôi quên nhìn thời gian."
Vưu Ý vỗ vỗ trán, lại ngượng ngùng mà cười cười với Khương Nại, giải thích nói: "Mỗi tối tôi đều phải gọi điện cho mẹ báo bình an, tôi về phòng trước, máy sấy ngày mai trả lại cho tôi vậy, ngủ ngon."
Khương Nại cái gì cũng chưa nói, biểu tình bình tĩnh, duỗi tay đóng cửa phòng.
Khi vẫn còn một khe hở chưa hoàn toàn khép lại, đoạn đối thoại giữa Vưu Ý và trợ lý trên hành lang mơ hồ xuyên qua tiến vào:
- - "Cô Vưu Ý, tốt hơn hết là cô đừng tiếp xúc riêng với Khương Nại."
- - "Tôi cảm thấy Khương Nại ngoại trừ tính cách không hợp nhóm một chút, còn lại vẫn ổn mà, kỹ thuật diễn của cô ấy không tồi."
......
Đèn trong phòng, máy sấy cũng đặt ở trên tủ giày.
Khương Nại ngay cả nửa mái tóc dài ướt đẫm cũng chưa sấy, cứ như vậy làm tổ trên sô pha mềm mại, nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, điện thoại reo lên trong bóng tối.
Cô chậm rãi mở mắt ra, vươn tay cầm lên, là một dãy số xa lạ.
Sau khi tiếp nghe, Diên Vân Đình đổ ập xuống một đợt chất vấn: "Đêm nay con quấy rầy Vưu Ý làm gì?"
Khương Nại bị câu hỏi đổi trắng thay đen này làm cho thanh tỉnh.
Cô nghĩ thầm, rốt cuộc là ai tới quấy rầy ai?
Diên Vân Đình không cho cô cơ hội mở miệng, lời nói nghiêm khắc cảnh cáo cô đừng có ý đồ gì: "Vưu Ý và con không phải người trong cùng một thế giới, Vưu gia sẽ vận dụng quan hệ nhân mạch để mở đường ở giới giải trí cho con bé, về sau bạn bè kết giao bên cạnh con bé đều sẽ là đạo diễn có danh tiếng, hàng bậc ảnh hậu...... Nại Nại con."
Không đợi Diên Vân Đình nói xong, Khương Nại bên này cúp điện thoại luôn.
Kéo dãy số này vào danh sách đen, chỉ mất chưa đến ba giây.
Bên tai không còn âm thanh không thích nghe nữa, Khương Nại cảm giác cả thế giới đều tĩnh lặng.
Cô ôm đầu gối, nép trên sô pha nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, một lúc sau, khóe môi cong lên một nụ cười rất nhẹ.
Dường như trong cái xã hội coi trọng vật chất này, mỗi người đều âm thầm chờ cơ hội mà khinh thường cô, cho dù là đoàn phim, hay là ngay cả mẹ của cô.
Chỉ có Tạ Lan Thâm.
Từ đầu đến cuối, trong mắt người đàn ông này, cô vẫn như vậy.
Khương Nại đột nhiên rất nhớ anh, không nén được cảm xúc trong lòng, không tự chủ được mà suy nghĩ:
Tạ Lan Thâm giờ này khắc này, đang ở đâu, đang làm gì?
**
Cùng thời gian, trong sảnh tiệc của khách sạn ở khu phồn hoa nhất Thượng Hải, khi Cố Minh Dã mang theo một cốc trà sữa đi vào, buổi đấu giá đã tiến hành quá nửa.
Anh ta đi đến hàng đầu phía trước, ánh mắt nhìn thấy Tạ Lan Thâm nhàn nhã ngồi ở trên vị trí trung tâm dễ thấy, một giây liền đi tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh: "Trà sữa của cậu."
Tạ Lan Thâm đưa tay nhận lấy cốc trà sữa này, môi mỏng khẽ động, hình như có ý cười: "Đến cũng không muộn."
Cố Minh Dã cười nhạo: "Tối nay cậu lấy được cái gì rồi?"
Thư kí bên cạnh Tạ Lan Thâm trả lời: "Tạ tổng ra giá cao mua một căn biệt thự trị giá hơn trăm triệu (Nhân dân tệ)."
Cố Minh Dã nhướng mày: "Hửm?"
Tạ Lan Thâm không nhìn khuôn mặt dò xét cười như không cười của anh ta, ánh sáng nửa tối làm đường nét trên khuôn mặt tuấn tú trở nên mờ ảo, tầm mắt dừng trên cốc trà sữa trong tay này.
Dường như ở trong mắt anh, vật phẩm đấu giá trân quý trên sân khấu cũng không đáng giá bằng cái này.
Nhân dịp những nhân vật nổi tiếng tụ tập tại đây, người ở hàng phía sau đương nhiên đều chú ý tới động tĩnh ở hàng phía trước, đặc biệt là cái vị trí kia của Tạ Lan Thâm.
Cố Minh Dã tới không muộn, vẫn có thể nghe được người chung quanh đang nghị luận:
- - Vị Tạ gia ở Tứ Thành này tuổi còn trẻ đã trở thành ông lớn ẩn lui, luôn luôn quá mức lặng lẽ âm thầm lại thần bí, hiện giờ lại công khai lấy được một căn biệt thự hơn trăm triệu, này là muốn ở lại Thượng Hải định cư sao?
Ở đây mặc dù đều là nhân vật có uy tín danh dự, nhưng bản tính từ trong xương cốt của nam nhân là xấu xa, đều sẽ truyền ra một ít câu chuyện về hoạt sắc sinh hương.
(*) Hoạt sắc sinh hương: đại loại là nói về người phụ nữ với nhan sắc xinh đẹp diễm lệ.Có người lén suy đoán:
Vị Tạ gia này, chắc hẳn đã phải lòng một mỹ nhân bí ẩn nào đó, chuẩn bị dùng nó để kim ốc tàng kiều.