Nguyệt Bán Thất chưa từng đi đến Thiên Đình, hắn rất là tò mò cái tiên cảnh trong truyền thuyết này hình thù như thế nào. Nhưng đêm nay diễn ra minh hôn, nói đi liền đi như vậy, hắn có hơi không an tâm.
Diêm Vương ngẩn đầu, hạ cấm chế lên người Lí Thiến Thiến, nói: “Đi thôi, cô ta sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta sẽ về rất nhanh.”
Nguyệt Bán Thất đương nhiên là tin tưởng Diêm Vương, chủ nhân âm tào địa phủ nói bảo vệ một người, đương nhiên là lo được.
“Cho dù chết, cũng có thể hoàn dương.” Diêm Vương nhìn Nguyệt Bán Thất, nói.
Nguyệt Bán Thất: “Cái này cũng được nữa hả?”
Diêm Vương: “Đương nhiên là được, cô ta còn dư ba mươi năm tuổi thọ.”
Những lời này tất nhiên là nói ở trong đầu Nguyệt Bán Thất, Lí Thiến Thiến không nghe được.
Chuyện này mà để cho cô ta nghe được, chắc ăn sẽ ầm ĩ đòi cho Hữu Thiên Nhân hoàn dương.
Nhưng mà sống lại làm gì mà đơn giản như vậy.
Muốn sống lại, yêu cầu trước tiên là phải dương thọ chưa hết, thân vô nghiệp chướng, mặt khác còn còn phải dùng công đức hoặc là đem hết phúc báo đến đổi, mấy chuyện này trước kia đã nhiều lần được khai ân, nhưng mà giờ không có đâu.
Ngày xưa không có internet, mà thật sự có người sống lại, sẽ ở trong hai cái thôn ầm ĩ một phen, rồi truyền xa một chút sẽ thành mấy cái truyền thuyết ma quỷ, nháo nhào rất là phiền toái.
Mà hiện tại bây giờ, sống lại chưa đầy một giờ một cái nguyên thế giới biết luôn, sau này mấy quỷ hồn vào âm tào địa phủ đem chuyện này ầm ĩ đòi sống lại thì càng phiền.
Không phải quỷ hồn nào cũng có tư cách sống lại, thậm chí quyền lợi được biết đến kiếp sau cũng không có.
Cho nên âm tào địa phủ mới hủy bỏ, không tiếp nhận mấy cái hạng mục sống lại này.
Mặc kệ chết như thế nào, nếu chết rồi, thì thành thật ngồi ở âm phủ đợi đi.
Chuyện của Lý Thiến Thiến đợt này, báo lên Diêm Vương trước rồi muốn tính gì thì tính.
Sự tình bên này tạm thời lắng xuống, Diêm Vương mang Nguyệt Bán Thất đi lên Thiên Đình.
Thiên Đình ba mươi sáu tầng trời, nơi cao nhất là Lăng Tiêu Điện, thấp nhất là Thiên môn quan, cũng có thể gọi là Nam Thiên Môn.
Mấy chục nguyên soái đứng trông cửa, nhìn thấy Diêm Vương mang theo Nguyệt Bán Thất lên Thiên đình cũng không tỏ vẻ gì, để cho hai người bọn họ đi vô.
Thiên Đình có ba mươi sáu cung, bảy mươi hai điện, Nguyệt Lão ở trong Trường Sinh Điện.
Ngoài Trường Sinh Điện có một gốc cây tam sinh, trên cây quấn lấy không ít tơ hồng, treo đầy thẻ gỗ màu đỏ. Nếu là nhìn kỹ, liền sẽ nhìn thấy mặt trước thẻ gỗ có khắc tên, mặt sau viết sinh thần bát tự.
Lão nhân già rồi vẫn còn sung sức lắm ngồi dưới gốc cây, cười tủm tỉm lục lọi một quyển sách thật dày.
“Cô nương này không tồi, cùng người này có duyên.” Lúc Nguyệt Lão cười rộ đôi mắt híp lại càng nhỏ, trong tay lấy ra một khối mộc bài, lại lấy ra tơ hồng, còn chưa động, liền nghe thấy phía sau có người tới gần.
Ai tới vậy chời? Nguyệt Lão cười tủm tỉm quay đầu, nhưng khi ông mới quay đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một cú đấm trời giáng.
“Chời má mẹ uiiiiii!!”
Nguyệt Lão hét thảm một tiếng.
Kế tiếp, chính là một trận đòn cực kì bi thảm.
Nguyệt Bán Thất chậm rãi quay mặt qua chỗ khác, bạo hành người già, bạo hành người già, lỗ tai hắn bị cận rồi không nghe không thấy cái gì hết á.
“Chời đất cơi! Lại là cái thằng này!”Sách trên tay Nguyệt Lão bị rớt xuống đất, tơ cũng bị quấn thành một cục, cái thân xác già nua liều mạng nắm lấy tay áo đối phương. “Làm cái giống gì? Muốn lấy tơ hồng nữa hả? Ta đã nói không được rồi, nhân duyên của hai người các ngươi ta nói là trói không được CÓ NGHE KHÔNG HẢ!!!! Ấy ấy!! Không được nắm râu!!”
Diêm Vương cười lạnh: “Tôi năn nỉ ông đến một khúc dây tơ hồng cũng không chịu cho, lại đi cho một nữ tử phàm trần, ông cho thật hào phóng quá ha!”
“Nữ tử phàm nhân nào? Ta đưa dây tơ hồng hồi nào? Cái người nói chuyện không nói lý này!!!” Nguyệt Lão nghểnh cổ gào thét.
Diêm Vương hung hăng nắm râu của Nguyệt Lão, Nguyệt Lão lại ai ai kêu đau.
“Lý Thiến Thiến, tơ hồng trên cổ chân,ông dám nói không phải là ông cho? Cô ta còn cột một quỷ hồn trên người, tạo thành một đống loạn xào quần để cho tụi tôi đi dọn?” Diêm Vương chất vấn nói.
Nguyệt Lão: “Lý Thiến Thiến? Ta có quen đâu, ai da?”
Diêm Vương buông lỏng tay ra: “Xem ra là tôi đánh chưa đủ.” Nói rồi Diêm Vương lại vén tay áo, lúc này hình như Nguyệt Lão nhớ ra rồi, lập tức nói: “Cho! Là ta cho! Nhưng mà đó là chuyện của ba trăm năm trước rồi mà!”
Diêm Vương trừng mắt nhìn lão: “Tiếp tục.”
Nguyệt Lão đau lòng sờ cằm, cẩn thận nói: “ Chuyện ba trăm năm trước, ta cùng Mạnh Chương thần quân uống vài chén rượi, hồi trở về quấn dây tơ hồng loạn thành một đống.”
Nguyệt Bán Thất: “Nhân duyên cũng có thể loạn?”
Nguyệt Lão ngượng ngùng cúi đầu: “ Cái này là tại ta uống nhiều quá đó mà……”
Diêm Vương cười lạnh trào phúng.
Cô gái kia lúc đầu có người yêu, bởi vì sai lầm của Nguyệt Lão, người vốn nên cùng cô se duyên lại bị dây tơ hồng quấn lên một nam nhân khác, kết quả người yêu của cô nàng thà rằng chơi bede cũng không chịu cưới cô, sau đó hôn ước bị hủy bỏ luôn.
Chờ đến khi Nguyệt Lão phát hiện ra sai lầm, thì cô gái kia bởi vì xấu hổ và giận dữ nên đâm đầu vào tường mà chết, Nguyệt Lão muốn se lại dây cho cô cũng không được.
Nguyệt Lão: “Sau đó, ta đi kiếm Thôi Phán Quan tra coi nàng chuyển thế ở đâu, cho con bé một sợi dây tơ hồng, để cho nó có thể tự mình nối lương duyên, thích ai thì tự trói lại, coi như đền bù.”
Nguyệt Bán Thất gật đầu: “Đó là Lý Thiến Thiến?”
Nguyệt Lão lắc đầu: “Không phải không phải, đó là chuyện của hai trăm năm trước.”
Diêm Vương: “Lần đó khi nàng ta đâm tường tự sát, từ bỏ sinh mệnh của chính mình, bị ta phạt ba đời đều đoản thọ, chưa đến năm tuổi phải mất sớm. Đời này của Lý Thiến Thiến mới kết thúc trừng phạt.”
Nguyệt Bán Thất: “Tơ hồng còn có thể theo luân hồi chuyển thế xuất hiện?”
Nguyệt Lão lập tức mừng rỡn lên: “Đó là tơ hồng của Nguyệt Lão ta, làm sau mà có thể bị luân hồi chia cắt, nếu không làm gì mà có truyền thuyết tình duyên ba đời ba kiếp?” Bị Diêm Vương hung tợn nhìn chằm chằm, ông lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Cái đó chỉ là đồ dùng một lần, dùng xong rồi bỏ.” Ai biểu làm cho con bé đoản thọ, chưa kịp sài.
Nguyệt Bán Thất gật đầu, đây đều là nợ.
“Cái tơ hồng còn có thể cho cô ta cùng người trong mộng tương ngộ?” Nguyệt Bán Thất hỏi.
Nguyệt Lão liên tục lắc đầu: “Ta không phải Chu Công, ai mà biết mấy cái chuyện này.”
Cho nên ngay từ lúc bắt đầu mơ thấy, không liên quan tới tơ hồng.
Diêm Vương bắt lấy Nguyệt Lão hướng ra phía ngoài điện mà đi: “Phiền toái này của ông tạo ra thì tự thân ông đi giải quyết, cái tơ hồng đó tự đi mà cởi.”
Nguyệt Lão: “Từ từ! Đừng nắm râu mà ——”
Nguyệt Bán Thất nhìn Nguyệt Lão bị Diêm Vương nắm râu kéo ra Trường Sinh Điện, một đường đi tới Nam Thiên Môn.
Còn chưa đi ra khỏi Thiên Đình, Diêm Vương nhíu nhíu mày, nói: “Lý Thiến Thiến đã xảy ra chuyện.”
“Lãng phí thời gian quá.” Diêm Vương hơi ảo nảo mà nói tiếp, “Rút kinh nghiệm lần sau phải đánh nhanh hơn một chút mới được.”
Nguyệt Bán Thất:……
Nguyệt Lão đang bị nắm râu xém tí nữa khóc không thành tiếng.
Ông se dây tơ hồng lâu như vậy, sợ nhất là mấy sát thần như vầy nè.
Lúc này ở nhân gian đã là giờ Tý giữa đêm (từ 11h đến 1h đêm). Cả trời u ám lạnh lẽo, vùng núi lại không có đèn đường, từ xa nhìn lại đen như mực.
Mà ở giữa con đường đi tới thôn, lại có mấy con ma trơi bồng bềnh trôi nổi, chiếu sáng đường nhỏ càng thêm hiu hắc tịch mịch.
Mấy con người giấy mặt trắng bệch cứng đờ người, nâng cái kiệu nhỏ lên, lảo đảo lắc lư đi vào cửa nhà Lý Thiến Thiến.
“Đến đón tân nương đây.” Người giấy phía trước đờ người phát ra âm thanh thâm trầm cứng ngắc.
Chỉ trong chốc lát, cửa mở, tân nương tử mặc áo cưới màu đỏ tươi, khoác khăn voan trên đầu càng thêm diễm lệ, được một người giấy đỡ cánh tay đi ra khỏi cửa phòng.
“Bây giờ minh hôn làm danh chính ngôn thuận như vầy luôn hả?” Nguyệt Bán Thất mới vừa chạy tới chỗ này, nhìn thấy như vậy mới cất tiếng hỏi.
Diêm Vương: “Không, người sống tổ chức kết hôn không có mấy cái nghi thức như vầy.”
Nguyệt Bán Thất: “Vậy đó là cái gì?”
Diêm Vương: “Một chút trò vặt của tên đạo sĩ thối mà thôi.”
Nguyệt Lão đang âu yếm vuốt râu của mình chợt ngẩn đầu lên, nhìn thấy tân nương đang lên kiệu, giật mình mà kêu: “Bày trò lớn ha!”
Diêm Vương cùng Nguyệt Bán Thất nhìn Nguyệt Lão.
Nguyệt Lão ho khan một tiếng: “Không có gì, không có gì, đem hai đứa nhỏ đến trước mặt ta, ta sờ một cái, tơ hồng có thể cởi ra rồi.”
Diêm Vương: “Chờ một chút.”
Nguyệt Bán Thất: “Làm sao vậy?”
Diêm Vương: “Tên đạo sĩ kia tới.”
Nguyệt Bán Thất nhìn theo hướng Diêm Vương chỉ, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc áo bào cũ kĩ, mắt âm ngoan nhìn chằm chằm vào đội ngũ đón dâu bên kia.
Diêm Vương: “Bảy Mập, em sắp có cháu trai rồi.”
Nguyệt Bán Thất: Gì?
Cháu trai cái gì? Sao tới anh cũng kêu tôi là Bảy Mập hả???
Lại nhớ tới Chung Quỳ đã làm mất dấu đạo sĩ: Mẹ nó! Muốn chửi thiệt mà!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT